GIỌT NẮNG XUÂN
Thân không trời đất mà mưa gió.
Lòng chẳng binh đao lại chiến trường
.Ngân Giang nữ sĩ.
- Năm ngoái hoa xưa gieo nỗi nhớ
- Ngậm ngùi, lưu luyến vẻ thanh tân.
- Tình đành tan nát hoa tim vỡ
- Hoài niệm dâng buồn cảnh ái ân
VÔ ĐỀ
Chiều buồn rơi bơ vơ.
Sầu buông ngập đường tơ.
Nhớ ai bao hẹn ước mong chờ.
Nhạc ngày nào dâng ước mơ
Khi hẹn nhau dưới trăng mờ.
Tình dâng ngập hồn thơ.
Nay trách ai hững hờ.
Ngàn thu xơ xác gió ngẩn ngơ.
MƯA XUÂN
Mưa bụi giăng mờ lãng đãng rơi.
Ai nghiêng nghiêng nón chắn phương trời?
Mắt buồn vương mãi nơi xa thẳm.
Ngấn lệ xuân tình đã buông lơi.
Hiu hắt đào phai trong gió lạnh.
Bâng khuâng xuân cũ nhớ mầu tươi.
Ngẩn ngơ chợ vắng, ai người hỏi.
Hoa ngậm ngùi sao chẳng thấy cười.
BẾN XUÂN
Xuân về bao dáng vẻ thanh tao.
Lành lạnh hương xuân dạ dạt dào.
Ngắm sắc hoa xuân vui nắng dịu.
Buồn vương cánh bướm dập dìu chao.
Hoa đào năm ngoái cười trong gió.
Biền biệt người đi nhớ khát khao.
Khắc khoải thu xưa buồn quạnh quẽ.
Gió xuân thầm nhắc chuyện hôm nào….
TIN XUÂN
Đâu ngỡ xuân sang gặp suối ngàn.
Một màu hoàng yến nét đài trang.
Hoa cười gợi nhớ mùa đông cũ.
Bướm lượn cành mai rực ánh vàng.
Man mác hương trầm làn khói tỏa.
Nghiêng nghiêng bầu rượu khách đưa sang.
Dáng ai gợi nhớ người năm ấy.
Như cõi thu xưa vẳng tiếng đàn.
KHỐI TÌNH CÂM
Thiên thu ngọc đá khóc tình câm.
Một thuở yêu ai chết lặng thầm.
Trăng nước bâng khuâng hòa tiếng sáo.
Lầu cao ngơ ngác nhớ tri âm.
Trời xui gặp gỡ duyên tình lạnh.
Đất dấu yêu thương lặng nguyệt cầm.
Giọt lệ thiên thu tan chén ngọc.
Ngàn năm trăng nước nhắc tri âm.
NHỚ
Bâng khuâng chiều tím biệt chiêu dương.
Vườn cũ hoa cười nhớ sắc hương.
Sương gió hải hồ tan lối mộng.
Duyên xưa hiu hắt cảnh đoạn trường.
*
Muôn nẻo đường trần vương cát bụi.
Cho lòng lữ khách lạnh sầu đông.
Trăng xưa đã vỡ màu hoang dại.
Đâu nỡ trách chi phận má hồng.
TÌM LẠI MÙA XUÂN
Bâng khuâng Xuân cũ biết tìm đâu.
Năm ngoái, hoa cười nhắc nỗi đau.
Mưa bụi giăng mờ cay ngấn lệ.
Trầu không vôi thắm nhạt hương cau.
Lẻ loi cánh bướm bên hoa khóc.
Thao thức trăng khuya hạt móc sầu.
Rêu phủ dấu xưa tình khắc khoải
Ngậm ngùi mây nước lạnh chân cầu.
VÔ ĐỀ
Đôi ngả đường đời tưởng đã xong.
Mà sao vương vấn mãi trong lòng?
Nét buồn thoáng ngập trời thu cũ
Dáng gợi sầu miên lạnh cuối đông.
Hoa Hải đường xưa còn mải nhớ.
Cánh Đào năm ngoái có chờ mong?
Vần thơ rơi nửa người đi mãi
Lạnh lẽo đàn xưa bặt tiếng đồng.
XUÂN VỀ
Nghiêng say vạt nắng đượm mây hồng
Muôn sắc hoa cười mãi đợi mong.
Len lén hương bay buông nỗi nhớ.
Chao nghiêng cánh nhạn dệt tơ lòng.
*
Mấy độ Xuân về trong gió Xuân?
Người đi buông lạnh tiếng dương cầm.
Tầm xuân hoa nở màu xanh biếc.
Chuyện cũ vườn cà nhắc ái ân.
*
Tình chẳng men nồng vẫn đắm say.
Xuân thì một thuở xiết vòng tay.
Ai đem Xuân cũ chôn trong mộng.
Để mỗi Xuân về nhớ ngất ngây.
*
Xuân đến, Xuân đi mãi chẳng thôi.
Nụ tầm xuân cũ vẫn đâm chồi .
Lung linh nắng tỏa muôn hương sắc.
Chạnh nhớ hoa xưa chẳng nét cười.
*
Xuân cũ đi rồi lac tứ thơ.
Bâng khuâng chén rượu, lạnh quân cờ.
Chơi vơi cánh bướm hoa không nở.
Tàn mộng chiều Xuân nhạt ước mơ.
*
Ai đem ly biệt đổi mong chờ?
Để hoa năm ngoái trên thơ dâng buồn.