ĐÔI DÒNG LỆ THƠ
Duyên nợ thôi đành đến thế thôi.
Có nói năng chi cũng thẹn lời….
Duyên tơ đâu trách không ràng buộc.
Để ngàn thu lạnh áng mây trôi
*
Cuối trời cánh nhạn chung đôi
Ngập ngừng thơ bút viết lời thương đau.
Trăng suông bến giang đầu vùa hé
Nghe gió than khe khẽ bên bờ
Nguyệt cầm đã bặt tiếng tơ ….
Mang mang sông nước…hững hờ trăng treo…..
*
Nước mây trôi trăng theo mấy bận
Mái chèo ai sẻ ngấn trăng tà
Cô đơn giữa dải Ngân Hà
Trăng xưa nếu khóc lệ sa mấy hàng?
*
Duyên xưa đã bẽ bàng cách trở.
Đâu trách người bước lỡ sang sông.
Thôi còn chi nữa mà mong
Dấu tình xưa đọng trên dòng lệ thơ
NGÀY VỀ
Nghe tiếng chim chiều về gọi gió
Như tiếng tơ lòng người bạc phước
Nhắp chén men say còn vương bóng quê hương
Dừng bước tha hương lòng đau.
Ngày về – Hoàng Giác
Hồ hải lạnh lùng bước gió sương .
Mang mang quê cũ chất sầu vương .
Hương xưa buông nhạt dòng dư lệ
Ngày bước chân đi dẫm đoạn trường.
*
Bạt gió tha phương lạc cánh chim.
Người đi muôn nẻo biết đâu tìm?
Sầu dâng chất ngất hồn cô khách.
Ngảnh phía quê xưa bóng nhạn chìm
*
Phương trời ngơ ngác khô dòng lệ.
Nhớ dáng yêu xưa chẳng hẹn về .
Dừng bước tha hương lòng khắc khoải.
Mịt mờ trăng nước lạnh đam mê .
*
Khấp khuỷu đoạn trường lấp nẻo quê.
Sương rơi ru lạnh gợi não nề.
Đường trần gió bụi quên mơ ước
Còn trách chi ai bội ước thề.
*
Chim chiều lạc giọng than trong gió
Như tiếng ru buồn thuở thơ ngây.
Gió loạn, men say tràn cõi nhớ.
Hải hồ ôm mộng khóc trời mây .
*
“Phong trần tha hương bao nhớ thương”.
Cát bụi lầm than vạn nẻo đường
Chầm chậm sương buông trong gió lạnh.
Khói lam chiều thoáng nhớ yêu thương …
*
Cánh chim phiêu bạt trở về đây.
Thôi vấn vương chi nỗi nhớ đầy.
Vạt nắng chiều xưa rơi trước ngõ ….
Nhạt nhoà cảnh cũ xóa thơ ngây.
*
Hải hồ ôm mộng trời mây .
Tình còn vương vấn chất đầy sầu miên …
CHIỀU NHỚ
Về đây nghe tiếng chiều rơi
Bên hồ suơng khói lả lơi liễu mềm
Hoàng hôn khuất ánh trăng đêm
Gởi bâng khuâng nhớ vào miền đắm say.
THƠ XƯA
Thôi còn đâu nữa mộng mơ.
Người đi ngắt nửa vần thơ giữa đời.
Ai mang thu cũ đi rồi…?
Tôi theo cánh gió tìm lời thơ xưa….
EM CHỈ YÊU ANH.
Gió phong trần bên anh.
Cuốn mùa xuân qua nhanh.
Thổi cho hè rực lửa.
Đưa thu buồn tàn úa.
Phủ vàng cõi mộng xanh.
*
Tiếng thiên thu ngất ngây,
Khóc giòng Ngân nhớ đầy.
Nhắc tình buồn vạn thuở
Se lạnh cõi trời mây.
BÓNG THỜI GIAN
Mang mang chiều tím vướng mây trôi.
Ngả bóng xuân xưa chẳng nét cười.
Cháo chín nồi kê, cơn mộng thoảng.
Vấn vương trần thế rủ nhau chơi.
TÌM ĐÂU
Trăng xưa đã khuất đâu còn thấy.
Bóng nguyệt cầm lạnh mấy đường tơ.
Đâu còn men dậy duyên thơ.
Ngập ngừng sóng nghẹn bên bờ sông Thương
NHỚ
Em có nghe chiều trôi….
Ngập ngừng trong nỗi nhớ?
Em có nghe gió thở
Nhắc hương tình trong em…..
*
Em có nghe chiều trôi.
Giữa mênh mông trăn trở.
Em có thấy hồn tôi.
Nhạt nhòa cõi bơ vơ.
*
Gió đưa trong xứ trăng mờ…..
Mang mang như một lời thơ gửi người….
CUỐI ÁNH TRĂNG VÀNG
Tình đời đã nhuốm tái tê.
Còn yêu chi để lỗi thề thương đau?
Ngày xưa tựa má, gối đầu.
Mà yêu thương vẫn đượm màu ly tan.
*
Mang mang cuối ánh trăng vàng.
Tìm đâu thấy chốn Địa đàng trần ai?
NHỚ NGƯỜI
Đừng rơi! Đừng rơi! Lá ơi …
Có ai góc biển chân trời, nhớ nhau ..?
.Ngân Giang nữ sĩ
Tôi về gửi gió bay xa .
Gửi người năm cũ kiêu sa nét cười
Dáng xưa buồn khuất cuối trời
Khoảng trời năm cũ thơ rơi hững hờ .
Nửa vần thơ…vẫn đợi chờ
Trên miền cát bỏng lệ khô chất đầy …
Người đi để lại mê say …
Để tình chất ngất trời mây bồi hồi .
Suối xưa lặng giữa lưng đồi …
Nghe trăng thề khóc giữa trời không hư ….
Lòng nào quẳng gánh tương tư .
Nên đành ôm mối sầu tư nghẹn ngào .
Duyên xưa chết dưới cội đào .
Sầu vương đầy lấp lối vào Thiên Thai .
Trang thơ vẫn đọng dấu hài .
Hương xưa vẫn thoảng trong ai thẫn thờ .
Tiếng xưa réo rắt mộng mơ …
Cõi ngàn thu cũ còn chờ ái ân ….
*
Một trời cát bụi lầm thương nhớ .
Khóc một hải đường héo giữa xuân ….