LỜI THIÊN THU
Phía hoàng hôn xa
Cánh nhạn là đà
Lấp ló ánh trăng ngà
Trong chiều buông phôi pha
Ráng chiều bỏ mảnh trăng ngà
Cô liêu giữa dải Ngân Hà buồn tênh.
Thuyền trăng trôi giữa mông mênh.
Cao xanh có nẻo gập nghềnh chơi vơi?
Tiếng xưa réo rắt bên trời
Như muôn năm cũ nhắc lời thiên thu.
Buồn dâng sầu đọng tiếng ru.
Nhớ người hóa đá Vọng Phu đứng chờ.
Trăng nước chơ vơ.
Héo hắt mong chờ
“Từ khi trăng nước thành thơ.
Một trời xưa ngập tiếng tơ ươm sầu…”
Mang mang cao sâu.
Hồn vương nẻo sầu.
Trăng thề có thật nhiệm màu.
Sao bầy Ô Thước bắc cầu chơi vơi.
Gió sương buông nẻo đời.
Đỉnh vàng ôm trăng khóc.
Hiu hắt lá vàng rơi….
VÔ ĐỀ
Tôi về đan tháng ngày buồn.
Đem che kỷ niệm, chặn nguồn đam mê.
Người đi.
đi mãi không về.
Thu xưa nhạt ánh trăng thề
hư không
VÔ ĐỀ
Trăng tà chôn một hồn thơ
Ngàn thu xưa chết trên bờ Đào Nguyên.
Ngày mai ai xuống Hoàng Tuyền.
Đưa hồn thơ chết về miền hiển nhiên?
BÓNG THỜI GIAN
Một kiếp hoa buồn phủ tuyết sương
Thu rơi hiu hăt gió muôn phương.
Hình ai trong nhớ buồn sương xuống
Khắc dấu chân xưa dẫm đoạn trường
*
Ai mang sương gió gửi vào thơ
Để lá thu rơi khóc hững hờ
Đôi ngả nước trời không ngỏ ý
Khói sương huyền ảo bóng trăng mờ.
*
Một kiếp nhân sinh có mấy mươi
Sao đem thương nhớ vạch ngang trời
Thiên thu sầu lắc vơi bầu rượu
Ngày tháng tiêu sầu mải cuộc chơi.
*
Mênh mông trăng nước chơi vơi
Hững hờ thả lá đò đời buông theo
KHẮC KHOẢI
Tám nẻo sông Ngân sao lấp lánh
Một vùng trăng nước sóng chơi vơi
Ngân Giang nữ sĩ
Một vùng sông nước ánh trăng say.
Bến cũ đò xưa vẫn chốn này
Hờ hững thuyền trôi buồn sóng vỗ
Ngả nghiêng lau lách cánh chim bay
Hải hồ lê bước chân muôn ngả
Gạt lệ tha hương nhắc những ngày…
Một kiếp phong trần…cơn gió thoảng.
Ngàn thu khắc khoải vọng trời mây.
*
Đất trời như tỉnh như say …
Mang mang trăng nước phủ đầy sầu miên….
VẠN LÝ TÌNH
Thơ Huy Cận
Người ở bên trời, ta ở đây
Chờ mong phương nọ, ngóng phương này.
Tương tư đôi chốn tình ngàn dặm,
Vạn lý sầu lên núi tiếp mây.
Nắng đã xế về bên xứ bạn,
Chiều mưa trên bãi nước sông đầy.
Trông vời bốn phía không nguôi nhớ,
Dơi động hoàng hôn thấp thoáng bay.
Cơn gió hiu hiu buồn tiễn biệt,
Xa nhau chỉ biết nhớ vơi ngày,
Chiếu chăn không ấm người nằm một,
Thương bạn chiều hôm sầu gối tay.
Cảm tác
VẠN LÝ TÌNH
Người đã đi rồi, kỷ niệm đây.
Ngàn thu khắc khoải gửi nơi này.
Tình xưa theo gió vương muôn dặm.
Bến cũ ôm buồn chuyện nước mây.
Thao thức canh trường chôn nỗi nhớ.
Mênh mang trời biển cánh chim bay.
Một trời thu ngâp sầu ly biệt.
Lệ nhỏ chia phôi mãi tháng ngày.
*
Chí còn vọng ngập trời mây.
Tình xưa khắc khoải chất đầy sầu vương.
CHIỀU HÔM NHỚ NHÀ
Thơ Bà Huyện Thanh Quan
Trời chiều bảng lảng bóng hoàng hôn,
Tiếng ốc xa đưa lẫn trống đồn.
Gác mái ngư ông về viễn phố,
Gõ sừng mục tử lại cô thôn.
Ngàn mai gió cuốn chim bay mỏi,
Dặm liễu sương sa khách bước dồn.
Kẻ chốn Chương Đài, người lữ thứ,
Lấy ai mà kể nỗi hàn ôn!
Cảm tác
CHIỀU HÔM NHỚ NHÀ
Một trời mây tím phủ hoàng hôn
Khuất bóng quê xưa, sóng dập dồn.
Nhìn khói lam chiều nơi xứ lạ.
Chạnh buồn chốn cũ dưới cô thôn.
Phong trần lạc cánh chim bay mỏi.
Hồ hải đưa chân mải bước dồn.
Mái ấm biết đâu người có nhớ.
Tha hương ôm mãi nỗi hàn ôn.
TRĂNG KHUYẾT
Tôi còn một nửa vầng trăng.
Nửa kia người ấy đã mang đi rồi.
Để trang thơ chẳng có lời.
Để dòng Ngân lặng bên trời cô liêu.
*
Tôi về tìm chút hương yêu.
Gói trong kỷ niệm, gửi chiều thu xưa.
THƠ NGUYỆT ĐÌNH
Bến cũ ngày xưa bặt điệu hò
Chiều buông gờn gợn sóng quanh co
Chừng nghe sương khói luồn lau lách
Như thử bờ xa tiếng gọi đò…
Con đò năm cũ đã gần sang
Khách hỡi chờ chi lắm muộn màng
Cô lái ngày xưa về bến lạ
Đôi bờ trăng ủ lạnh trường giang.
Cảm tác
THƠ NGUYỆT ĐÌNH
Vương vấn hương xưa quyện giọng hò.
Đường về quê cũ uốn quanh co.
Đìu hiu bến vắng buồn lau lách.
Đâu khách tha hương tiếng gọi đò.
*
Thu tàn, Đông lại ngần ngơ sang.
Góc biển tình ai gửi muộn màng.
Duyên cũ ngậm ngùi trao khách lạ.
Trăng buồn hiu hắt sóng Tương Giang.
*
Con đò đưa khách qua sông.
Cảnh xưa còn đấy! Sao mông mênh buồn.
BẾN MY LĂNG
Yến Lan
Bến My Lăng nằm không, thuyền đợi khách,
Rượu hết rồi, ông lái chẳng buông câu.
Trăng thì đầy rơi vàng trên mặt sách,
Ông lái buồn để gió lén mơn râu.
Ông không muốn run người ra tiếng địch,
Chở mãi hồn lên tắm bến trăng cao.
Vì đìu hiu, đìu hiu, trời tĩnh mịch,
Trời võ vàng, trời thiếu những vì sao.
Trôi quanh thuyền những lá vàng quá lạnh
Tơ vương trời, nhưng chỉ rải trăng trăng.
Chiều ngun ngút dài trôi về nẻo quạnh,
Để đêm buồn vây phủ bến My Lăng.
Nhưng đêm kia đến một chàng kỵ mã,
Nhúng đầy trăng màu áo ngọc lưu ly
Chàng gọi đò, gọi đò như hối hả
Sợ trăng vàng rơi khuất lối chưa đi.
Ông lão vẫn say trăng, đầu gối sách,
Để thuyền hồn bơi khỏi bến My Lăng.
Tiếng gọi đò, gọi đò như oán trách
Gọi đò thôi run rẩy cả ngàn trăng.
Bến My Lăng còn lạnh bến My Lăng
Ông lái buồn đợi khách suốt bao trăng.
TRĂNG KHÓC GIANG ĐẦU.
Cảm tác BẾN MY LĂNG
Về đâu
trăng nước giang đầu?
Chập chùng
mây trắng,
buông sầu thiên thu.
Gió đưa
tiếng sáo vi vu.
Tan theo
trăng vỡ
đang ru sóng buồn.
Trăng rơi!
Đầy chất suối nguồn.
Ngàn thu róc rách
nhắc hồn người xưa.
Buồn u ám.
Sao nhặt thưa.
Lạc loài tiếng hạc,
tiêu xưa ru người.
Giang đầu ,
sóng nước đầy vơi.
Trăng còn bàng bạc.
Nhớ người thiên thu.
Thân Thị Ngọc Quế
Nghe tiếng chi vương ngọn cỏ mềm
Vần thơ thao thức với trăng đêm
Tháng ngày lặng chảy bờ thu vắng
Hoa lá thầm lay cánh mộng êm
Dù biết bóng mơ tàn mấy nỗi
Nào hay biển nhớ dạt bao niềm
Buồn ai thoảng chút hương tâm sự
Cho ánh sao mai lặng trước thềm.
Cảm tác:
GỬI ÁNH TRĂNG NON
Văng vẳng tiếng xưa chạm cỏ mềm.
Lẻ loi ánh nguyệt nhạt trong đêm.
Bờ môi còn thắm mùa thu vắng?
Mắt biếc u buồn nhớ mộng êm.
Ai trách bể dâu sầu mấy nỗi.
Người đi sao chẳng tỏ bao niềm?
Trăng buông nhạt mãi hương tâm sự.
Nức nở thu xưa nhỏ trước thềm.
GỬI ÁNH TRĂNG NON
Bùi Giáng – Chuyển thể từ thơ Thân Thị Ngọc Quế
Tiếng chi vương ngọn cỏ mềm
Vần thơ thao thức trăng đêm ngỡ ngàng
Bờ thu vắng ,tiếng thu vang
Lá hoa lay mộng mở trang âm thầm
Bóng mơ biển nhớ bao niềm
Nào hay mấy nỗi lặng chìm chút hương
Ngọn mềm lá cỏ còn vương
Sao mai lạnh bóng người tương tư gì.
Cảm tác:
GỬI ÁNH TRĂNG NON
Từ Bùi Giáng.
Gót hài đi.
Vướng cỏ mềm.
Cô liêu trăng
Khóc
giữa miền Ngân Giang.
Ai đem đi.
Ánh thu vàng.
Để tờ thơ cũ
Ngỡ ngàng thâu đêm.
Bể dâu xưa.
Gửi nỗi niềm.
Sóng cồn đại hải.
Đã chìm dư hương.
Còn đâu
tơ nguyệt
vấn vương?
Ai tìm kỷ niệm.
Giữa miền tương tư?
BẾN MƠ
Nguyễn Bính
Bến mơ thuyền đậu, dưới thuyền mơ.
Tôi đã mơ màng chuyện tóc tơ.
Bỏ dở khăn thêu, nàng lẳng lặng
Đến xem chàng nối mấy vần thơ.
Bỗng nàng sung sướng vỗ tay reo,
-Thi sĩ, chồng em, anh đáng yêu!
Những vận thơ anh huyền ảo quá!
Và thiêng liêng quá! Và cao siêu!
Chàng ngước nhìn nàng trong luyến ái:
-Mình ơi! mình nối hộ thơ, mình!
-Em chả nối thơ đâu đấy nhé!
Suốt đời em chỉ muốn hôn anh.
Một chiếc, một chiếc lại một chiếc,
Má chàng in có vạn đôi môi.
Chàng cười như nấc đi từng lúc:
– Anh lạy cô mình, anh xin thôi!
Cảm tác:
BẾN MƠ
Thuyền đâu còn đậu bến sông mơ.
Lặng tiếng nguyệt cầm bặt tiếng tơ.
Chỉ thấy trăng vàng buông sắc lạnh.
Dâng buồn đêm vắng nhạt tình thơ.
*
Còn đâu gió thổi suối ngàn reo.
Bên dáng thu xưa quyện ráng chiều.
Gieo tứ thơ yêu thơ mộng quá.
Trong hồn ngây ngất gió phiêu diêu.
*
Một thoáng thu về trong mắt ai.
Cũng nghiêng cánh hạc gợi duyên tình.
Chất đầy mơ mộng trong em nhé.
Ngại ngùng em nói chỉ yêu anh.
*
Lá rụng mùa thu bao nhiêu chiếc?
Trong chiều tàn tím ngắt đôi môi.
Ruột tằm như đứt đi từng khúc.
Mơ mộng xưa đành chỉ mộng thôi.