THU SAY

Tôi ngồi một mình, buồn vì cảm giác cô đơn. Bà xã tôi theo cậu em đi chợ. Ở Hoa Kỳ, khái niệm đi chợ có nghĩa là chạy xe khoảng 100 km. Cả đi lẫn về là 200km. Lạy Chúa. Bởi vậy, một tuần, hoặc lâu hơn, họ mới đi chợ một lần. Tôi làm biếng đi, nên ở nhà ôm cái laptop.
Tôi đưa lên đây những bài thơ trong tập Thu Say để chia sẻ với ai vào thăm cái bờ lôc cốc của tôi.

Tôi về ôm lấy cô liêu
Để quên mãi mãi muôn chiều không hư.

THU SAY 
Người đi cho nhạt hương thu.
Mang mang sương khói, mây mù mịt bay.
Nghiêng nghiêng cánh gió thu say.
Giữa trời thu vắng, nhớ đầy lệ tuôn.
Ngẩn ngơ giữa lối thu buồn.
Bên trời thu cũ lá buông mơ màng.
Ngàn thu chất nhớ mênh mang.
Bóng ai hiện giữa thu vàng chơi vơi.
Sương thu bay ..nhạt bóng người.
Bâng khuâng thu cũ nét cười mê say.
Trời thu lá rụng hương bay.
Lâng lâng một cõi thu say bên người.

  THU SAY 

Người đi, giá lạnh nhạt hương thu.
Để trời thu vằng, gió ù ù bay.
Nghiêng nghiêng chiếc lá thu say.
Đâu lời thu cũ, nhớ đầy lệ tuôn.
*
Ngẩn ngơ chi nữa…. cõi thu buồn.
Trăng thu biệt hoàng hôn ngỡ ngàng.
Ngàn thu chất nhớ mênh mang.
Bóng ai hiện giữa thu vàng chơi vơi.
*
Sương thu bay ..hoa cũng chẳng cười.
Thu ru mãi ..gọi người về đây.
Trời thu lá rụng hương bay.
Lâng lâng một cõi thu say bên người.

  HƯƠNG XUÂN
Một sớm thu sang một ấm trà.
Sương thu se lạnh mãi mình ta

Trà đưa hương thoảng bao niềm nhớ
Lá rụng muôn chiều cõi xót xa.
Réo rắt tiếng tiêu truyền thế tục.
Âm thầm giọt lệ khóc hào hoa.
Ngàn thu bi diễm tình muôn thuở.
Chén ngọc tan tành, giọt lệ pha….

*
* *

Tiếng xưa phảng phất hương trà.
Chuyện tình thiên cổ sương pha sắc buồn….

 

TÌM ĐÂU

Muôn nẻo thu vàng em ở đâu?
Làm sao theo dấu gửi thu sầu.
Mang mang sương khói mờ nhân ảnh.
Khắc khoải trăng buồn dấu nỗi đau.

*

Lãng đãng thu vàng rắc khắp nơi
Dáng gầy ai đã biệt xa xôi?
Người đi ôm cả tình nhân thế…
Bùi ngọt thôi đành chẳng sẻ đôi….

 

TIỄN THU
Dáng xưa gầy guộc, ánh trăng ôm .
Ngây ngất hương thu, lặng giữa hồn….

Nay cõi thu xưa trăng nát vỡ
Để chiều buông tím gửi cô đơn.
Nhìn trăng…ngơ ngác màu hoang dại.
Gọi gió ….lang thang gửi nét buồn.
Ngập ánh vàng rơi…..thu muôn nẻo…
Một trời ly biệt giọt Ngâu tuôn….

 

NGỜ ĐÂU

Ta có mơ đâu mộng hải hồ .
Ai ngờ gió bụi ngập hồn thơ
Mang mang bến vắng hồn quê cũ .
Hờ hững mây chiều nhắc mộng mơ.
Réo rắt âm xưa tình phiêu bạt .
Dập dìu sông nước sóng chơ vơ
Đường đời muôn nẻo tìm khôn dại .
Chốn cũ…quê xưa có đợi chờ?

  PHỐ CŨ

Góc phố quê xưa một buổi chiều
Tình như lặng lẽ ….nắng xiêu xiêu
Lối xưa hoa rụng buồn vương vấn .
Nhạt khói trầm bay chợt nhớ yêu.

*

Đâu buổi tương phùng nâng chén ngọc
Âm hòa tơ trúc tiếng trong veo
Chạnh lòng lữ khách qua quê cũ
Hồ hải một đời cánh gió reo..

  MEN XƯA

Trăng vương thoáng ánh mảnh trâm cài.
Ngây ngất men tình đọng mắt ai.
Vời vợi sông Ngân vầng nguyệt điểm.
Mang mang suối tóc chảy bờ vai.
Bên người tình ấm ru cơn mộng.
Sầu để trong ai suốt một đời….
Sương gió ai đem hòa chén rượu.
Để tình xưa lạnh chốn trang đàì

 

NGÀN THU Ở LẠI
Ngàn thu qua đã lâu rồi.
Dòng Tương ngùi ngậm một trời trong thơ.
Ai tha thiết? Ai đợi chờ…?
Giữa mênh mông ấy, trăng mờ bến xa…
Hắt hiu lau lách la đà.
Chim khuya lạc giọng, sao sa mấy vì….
Còn đâu nữa vết chim đi?
Hồn người Tinh Vệ còn gì linh thiêng?
Đất bằng thôi lỡ ngả nghiêng.
Gót chân hồ hải, sầu miên dâng đời.
Bên sông Tương – buồn chơi vơi.
Cánh buồm Phạm Lãi cuối trời lang thang.
Một thời lầu các nghênh ngang.
Nay còn đâu nữa… lá vàng thu rơi.
Hững hờ mây bạc lưng trời.
Thở than chi để buồn người muôn thu…
*
Giá như trời rộng thang mây.
Ngàn thu ở lại dâng đầy mộng mơ.

 

CHỜ

Em đi lạc xứ trăng vàng cũ.
Cả một thiên thu khắc khoải chờ.
Thôi người đừng đến trong mơ.
Sầu miên dâng ngập hoen mờ thu xưa

VÔ ĐỀ

Mai ta chết dưới cội đào.
Khóc ta xin nhỏ lệ vào thiên thu*.

  Cõi trần – Xin lỡ âm u.
Khói sương hồ hải dâng mù mịt bay.
Chẳng đành bỏ cuộc tỉnh say.
Tìm vui trong ánh trăng gầy cô liêu.
Lang thang mây tím dâng chiều.
Ngàn thu theo gió siêu siêu cuối trời.
Sầu miên buông giữa biển đời.
Dấu xưa còn đọng những lời sầu than.
Tôi đi tìm dấu Địa Đàng.
Gửi buồn nhân thế vào ngàn thu xưa. 
*  Thơ Phạm Thiên Thư

TỪ ĐÓ
Thôi buồn chi nữa! Hỡi người ơi.
Cát bụi lầm than, lạnh cuộc đời.
Ai biết từ đâu muôn kiếp trước?
Thiên Thai lạc gót xuống trần chơi.
*
Từ đó sông trăng lặng má đào
Bao mùa thu chết gió xôn xao
Sông Ngân một giải tràn nhung nhớ
Lặng lẽ người đi tự thuở nào.
*
Từ đó gieo buồn mây trắng bay
Đất trời như tỉnh lại như say
Ngẩn ngơ chiều vắng chuông Thiên Mụ
Vương vấn bên sông ánh nguyệt gầy.
*
Từ đó ngàn thu lá úa vàng.
Hải hồ in bước giữa mênh mang.
Ngậm ngùi gửi ánh hào hoa cũ
Trong kỷ niệm xưa đến với nàng.
*
Từ đó buông buồn nỗi nhớ nhau
Duyên thề sao chẳng mãi muôn sau
Rơi nghiêng cánh lá bên thềm trước
Chạm nhẹ trong lòng gợi nỗi đau.
*
Nghe khúc ly tao lặng tiếng trầm
Thềm trăng ngày ấy gió sương ngâm !
Người ơi! Chợt lạnh tình yêu cũ
Bên cõi trần gian cát bụi lầm.
*
Ly biệt cho người thương nhớ nhau.
Ngọc tuyền réo rắt nước trôi mau.
Khói sương buông tỏa Bồng Lai cũ.
Từ đó thôi đành hẹn kiếp sau.

 

 

MEN ĐỜI
Thu cũ đâu rồi bặt tiếng tơ
Buông vàng ánh nguyệt khóc chơ vơ
Trời cao khắc khoải  trăng tròn khuyết.
Bóng nguyệt chen mây lúc tỏ mờ
Leo lét tình đời cơn gió thoảng
Ngỡ ngàng duyên cũ dạt trong thơ.
Gửi tình nhân thế trong hồ rượu
Đem cả vô thường gói mộng mơ

*
* *

Tỉnh say. Đâu thực? Đâu mơ?
Mang mang trời đất , rượu thơ ru tình…

 

VÔ ĐỀ
Ôm buồn
gửi bước lang thang.
Về đâu
muôn nẻo 
Lá vàng 
Thu rơi.
Tôi đi
Tìm một nét cười.
Từ trong kỷ niệm
Cuối trời tha hương.
Người ơi
Trong vạn nẻo đường.
Đâu miền trăng vỡ
gửi vương vấn sầu.
Tìm đâu?
Tôi biết tìm đâu?
Giọt thiên thu 
chết
Trong mầu mắt ai!


TRĂNG XƯA

Men tình không uống… ngất ngây say.
Vằng vặc trăng ngà, rạp cỏ may.
Chẳng nói với nhau, nhưng mãi nhớ.
Một trời mê đắm, nhạt chua cay.
*
Một phút đam mê, nợ một đời.
Dù trăng năm cũ, chẳng ghi lời.
Người ơi! Dâu bề đi đâu nhỉ?
Chỉ có tình mình chẳng tả tơi.
*
Muôn kiếp nhân tình mộng lứa đôi.
Ai xui cách biệt cuối phương trời?
Trăng thể chia nửa buồn ngơ ngẩn.
Mỏi cánh chim chiều gió biển khơi.
*
Một vầng trăng nước chơi vơi.
Bâng khuâng cánh nhạn giữa trời lẻ loi.

 

THOÁNG QUA
Thoáng qua

Một chút mơ màng.
Gửi tình vào cõi trăng vàng lặng thinh.
*
Thoáng qua.

trăng nước lung linh.
Sông hồ chợt nhớ  
Bóng hình 
Tiên nga.
*
Thoáng qua
Hương đọng bên hoa.
Một mùa ngây ngất.
Mây là đà trông.
*
Thoáng qua
một áng mây hồng.
Che nghiêng chiều tím,
bềnh bồng đam mê.
*
Thoáng qua
Khói nhạt hương quê.
Vầng trăng năm cũ
đi về
Chiêm bao.
*
Thoáng qua
Mắt ngắm trăng sao.
Tình ai hồ hải.
Má đào ngóng trông
*
Thoáng qua
Đò vắng trên sông.
Dừng chân bến cũ
tơ lòng 
rối ren.
*
Đêm đêm.
Nhớ tỏa hoa đèn.
Người về đây 
để dâng men ân tình.
 

 

 

VỚT MẢNH TRĂNG VÀNG

Một đêm trăng tỏ bên trời
Trăng buông âu yếm xuống người yêu nhau.
Một vầng mây tối qua mau.
Trăng buồn khuất nẻo, tình đau bẽ bàng.
*
Tôi đi vớt mảnh trăng vàng.
Đang tan nát vỡ trên làn sóng xô.

KHI NGƯỜI YÊU TÔI KHÓC.   

Rưng rưng ngấn lệ dâng sầu.

Mờ mờ nhân ảnh, phai mầu nước mây.

Một trời sầu thảm ngất ngây.

Giọt sương mai chất ngất đầy yêu thương.

Buông cay đắng xuống vô thường.

Một sông trôi giữa đoạn trường Thiên Thai.

Mi sầu ngây ngất hồn ai.

Gửi buồn thăm thẳm chiều dài thiên thu.

Mắt môi xưa, ngậm lời ru

Người đi …đi mãi….mịt mù gió sương.

*

Người về lạc cõi yêu thương.

Bơ vơ giọt nắng buồn vương mi sầu.

 
VẮNG BÓNG

Mành liễu ru buồn sóng nước xanh
Còn đâu tóc gió thổi mong manh
Tôi về đây kéo muôn thu lại.
Để giữ trong lòng giấc mộng xanh.
*
Giấc mộng xanh tàn theo lá bay.
Ngàn thu khắc khoải có ai hay.
Chiều buông cánh mỏi trời viễn xứ
Theo bước hải hồ chút cỏ may.
*
Chút cỏ may rầu chân lữ khách.
Níu người đi nhắc bóng quê xưa.
Đường trần gió mãi đưa hương cũ.
Để chất sầu miên ngập nắng mưa.
*
Tôi về trong kỷ niệm xưa
Tìm hương xưa giữa gió mưa ngập lòng.
RU AI

Ru em
vào cõi vô thường,
Tìm trăng năm cũ
tìm hương cuối mùa.
Ru em 
ngồi đấy
đợi chờ.
Để tôi
lấy ánh trăng mơ 
tặng người.
Ru em
mộng đẹp
em cười.
Cho tôi vào mộng
với người đang mơ.
Ru em
trong một trời thơ.
Thấy ai trong đó
bơ vơ cõi sầu.
Ru em
rời cõi miên sầu.
Để em đừng nhớ 
tình đầu phôi pha.
Ru người.
ai nỡ ru ta.
Gió sương hồ hải.
mây pha sắc buồn.

  Vâng. Đấy là dăm bài thơ của tôi trong tập Thu Say. Thơ tôi đại loại như vậy. Nó chẳng hay lắm, cứ làng nhàng lê thê một nỗi buồn vậy thôi.

Hôm nay trời nhẹ lên cao.
Tôi buồn không hiểu làm sao tôi buồn.

Bài này đã được đăng trong Thơ Thiên Sứ. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.