Tia Sáng
09:35-27/08/2010
Minh Phước
N
ếu chỉ nhìn vào những tên tuổi từng đến biểu diễn ở Nhà hát Lớn Hà Nội thì chưa chắc người ta đã tin rằng ở Việt Nam nhạc cổ điển còn lâu mới được gọi là phổ biến rộng rãi: huyền thoại cello Mstislav Rostropovich, thần đồng dương cầm Lang Lang, nghệ sĩ vĩ cầm Hilary Hahn, Dàn nhạc Giao hưởng New York Philhamonic, nghệ sĩ opera Francesca Patanè… và gần đây là nghệ sĩ cello Giovanni Solima.Càng không có gì để phàn nàn khi chỉ cần dưới 500 nghìn đồng đã có thể sở hữu một tấm vé hạng trung ở những buổi hòa nhạc đỉnh cao như vậy, mà không bao giờ có chuyện phải đặt chỗ trước cả năm như ở nhiều nước khác.
Với giá vé đó mà còn kêu đắt thì tự cảm thấy mình không phải, nếu hiểu rõ giá trị lao động của nghệ sĩ – họ đã bay cả ngàn cây số đến chỉ để chơi một đêm duy nhất, và phía sau đêm biểu diễn là hàng bao năm trời luyện tập vô cùng cực nhọc. Nên cảm thấy mình may mắn khi có được tấm vé mua bằng số tiền không nhỏ so với mức thu nhập của mình, dù có vô khối người chẳng coi tấm vé mời được trao tận tay ra gì.
Một khi đã mắc bệnh hay để ý thì bạn không thể đến một buổi hòa nhạc nào ở Việt Nam mà không đem về vài ấn tượng khó chịu. Trẻ con chạy loắng quắng khi đã bắt đầu buổi diễn, điện thoại di động đột ngột lấp loáng ré lên, hay “bà tám” quá sức vô tư thoải mái… – từ năm này qua năm khác, những chuyện đó không lúc nào thiếu. Nhưng có thể bạn sẽ khó chịu ngay từ khi buổi diễn chưa bắt đầu, khi có tiền cũng không mua nổi vé, vì những chỗ ngồi tốt nhất đã được đem mời cả rồi. Cho những người cần phải mời, hoặc cho những người xin vé thuộc dạng cần phải cho. Nếu xin vì muốn nghe nhạc thì không có gì phải nói, nhưng trong số đó không ít người nhiễm cái tật, thấy được mời, được cho thì cứ lấy, dù không quan tâm, không thích.
Khi chương trình hòa nhạc Hennessy mới sang Việt Nam, sau mỗi buổi biểu diễn, Ban tổ chức thường phát CD lưu niệm cho khán giả, nhưng cử chỉ đẹp này nhanh chóng bị loại bỏ chỉ sau hai, ba năm, do nhiều người cứ tiện tay cầm liền cả mấy đĩa, chả hiểu để làm gì, khiến những người thật sự muốn có một chiếc đĩa kỉ niệm phải về tay không. Số phận những chiếc vé mời thường không khá hơn. Phần lớn các vị quan khách quá bận để có thể dành thời gian đến các khán phòng, vé mời tiện tay đem cho người quen, mà những người cầm vé chẳng chút trân trọng nên mới dẫn trẻ con theo kèm như đi siêu thị, và biến khán phòng thành nơi biểu diễn các bộ sưu tập thời trang.
Đêm nghệ sĩ người Ý Giovanni Solima, “Jimmi Hendrix của cello”, biểu diễn ở Nhà hát Lớn mới đây, có hai nàng Kiều ngồi ở hàng ghế sát sân khấu thu hút sự ánh mắt của không ít người, nhưng thu hút không phải vì hai nàng quá xinh đẹp và ăn mặc sành điệu mà vì hai nàng chỉ quay sang nói chuyện với nhau là chính, để mặc âm nhạc đi từ tai nọ qua tai kia. Trong một phút ngẫu hứng, nghệ sĩ mang cây cello chế tạo từ năm 1679 bước xuống sân khấu, dạo một vòng quanh khán phòng tầng 1. Có người đứng cả lên mong được chiêm ngưỡng kỹ hơn nhạc cụ cổ hiếm có, riêng hai nàng vẫn vui vẻ nhắn tin và thì thầm vào tai nhau, như không hề có gì xảy ra. Chẳng rõ nghệ sĩ có lấy làm buồn không, còn những người chậm chân hoặc ít tiền chỉ mua được vé trên tầng 3 thì tiếc đứt ruột. Tất nhiên chỉ đủ tiền mua vé rẻ thì phải chịu, nhưng vẫn ngẩn ngơ vì những tấm vé vốn chẳng liên quan gì đến mình.
Buổi biểu diễn của 12 cây cello thuộc Dàn nhạc Giao hưởng Berlin lừng danh đầu tháng 7 vừa qua là cơ hội có một không hai cho người Hà Nội – ở nước ngoài cũng hiếm khi 12 nghệ sĩ chơi riêng một đêm nhạc như thế. Nhờ nằm trong chuỗi sự kiện văn hoá “Năm Đức tại Việt Nam” mà buổi diễn mới được tổ chức, những khán giả bình thường, thì dù là người Đức sống ở Hà Nội, cũng không dễ kiếm được vé. Khán phòng đông chật đến tận hàng ghế cuối cùng. Nhạc mục toàn những tác phẩm lừng danh được xếp đặt khéo léo, kỹ thuật trình diễn toàn hảo của các nghệ sĩ khiến người nghe vừa thỏa mãn vừa vô cùng thán phục. Vậy mà sau giờ giải lao, nhiều ghế đẹp ở tầng 1 và các lô (những vị trí đặc biệt ưu tiên khách mời) không thấy người trở lại. Trong khi đó trên tầng 3 không ai bỏ về. Dãy “chuồng gà” phút cuối vẫn đông như phút đầu. Dù nhiều người không có chỗ ngồi, tất cả vẫn đều nán lại cho tới khi những nốt nhạc cuối cùng của bản bonus kết thúc. Một người nước ngoài cao lớn, chắc không muốn ngồi trong chiếc ghế chật chội đã đứng suốt cả buổi diễn, vỗ tay thật nhiệt thành sau mỗi tác phẩm, mái tóc bạc của ông đẫm mồ hôi. Lại thấy tiếc. Giá như những chiếc vé không hề được trân trọng kia được trao vào tay những khán giả như ông.
Qua các chương trình nghệ thuật mà các sứ quán hay các viện văn hóa kỳ công đưa đến Việt Nam, có thể thấy nhiều nghệ sĩ lừng danh đã rất ưu ái công chúng nước ta khi dành một vài đêm trong lịch trình biểu diễn chật kín của mình để ghé qua Nhà hát Lớn. Ngoài nghĩa vụ đối với tổ quốc, thì trước tiên họ là những nghệ sĩ, luôn mong muốn đem âm nhạc đến với những người đồng cảm. Họ biểu diễn hết mình một cách chuyên nghiệp dù thấy rõ nhiều người trong khán phòng chẳng hề để tâm, nhưng sau mỗi cuộc giao lưu như thế, lại có thêm những bằng chứng cho thấy Việt Nam thật sự vẫn còn là vùng trũng về văn hóa
————————————————–
Qua câu chuyện này mới thấy Thiên Sứ tui lịch sự chán!.
Thiên Sứ tui được một thân chủ xịn , tạ lễ hai vé nghe nhạc loại VIP tại nhà hát nhớn Thành Phố.
Thiên Sứ tự hào nói với mẹ Ngỗng:
– Từ ngày cả nhà ta kéo nhau lên thành phố kiếm ăn. Đây là lần đầu tiên chúng ta được vào hẳn nhà hát nhớn thành phố , nghe nhạc của nghệ sĩ thiên tài Đặng Thái Sơn.
Bà xã Thiên Sứ mỉm cười mắt long lanh, ra cái điều rất tự hào.
– Hẳn ghế hạng VIP nha – Thiên Sứ cao giong nói.
Bà xã Thiên Sứ tỏ vẻ e lệ, ra cái điều khiêm tốn. Vì hồi nào đến giờ chẳng hề bước vào những nơi sang trọng như vậy.
– Chúng ta phải đi taxi cho xứng đáng !
– Trùi? Từ đây đến đó đi về hết 300.000 tiền taxi?
– Nhưng em phải nhớ rằng: Chúng ta xem ca nhạc hạng VIP. Đã là VIP phải đi taxi chứ.
– Hay thôi , mình đi bận đi thui , còn bận về đi xe ôm được không anh?
– Không được! Phải đi cả hai bận. Không lẽ VIP gì mà ra khỏi cửa gọi xe ôm? Em không hiểu gì về ý nghĩa triết học cao xa cả. Mọi vật đều phải cân đối. VIP phải đi taxi.
Mọi việc y như trong kinh.
Không khí nhà hát hết sức trang nghiêm . Mọi người đều cố tỏ ra lịch sự. Họ đi thưởng thức nhạc cao cấp do một nghệ sĩ thiên tài biểu diễn mà lị.
Bà Ngỗng nhà tôi ngơ ngác trước sự hoành tráng của nhà hát nhớn, hỏi chuyện nọ chuyện kia. Thiên Sứ tôi phải mấy lần nhắc nhở về phép lịch sự nơi công cộng.
Nghệ sĩ Đặng Thái Sơn bắt đầu biểu diễn. Đúng là phong cách của một nghệ sĩ thiên tài. Bước ra sân khấu , ông lặng lẽ hơi cúi người chào khán giả. nét mặt hơi buồn và tỏ vẻ mệt mỏi. Mười ngón tay lướt trên phím đàn với cả thân hình của ông cũng toát lên sự tập trung cao độ…
Thiên Sứ tôi gật gù theo tiếng nhạc ra vẻ hiểu biết, chân nhịp nhịp. Liếc thấy bà Ngỗng che miệng ngáp, muốn buồn ngủ.
– Này em! Phải để ý ! Khi thấy người ta vỗ tay thì tức là bản nhạc hết rùi. Mình phải vỗ tay theo cho nó lịch sự em hiểu chưa?
Liếc chung quanh , chẳng ai để ý đến mình. Thiên Sứ tui cũng yên tâm, nhưng cũng bực mình “Ngồi ghế VIP mà chẳng thằng nào để ý đến mình cả !”.
Buổi hoà nhạc kết thúc. Hai bàn tay của nghệ sĩ Đặng Thái Sơn buông lỏng trên bàn phím , ông từ từ hơi ngửa mặt lên trời như cả hồn ông theo bản nhạc đang chơi vơi còn trong không gian….
Không gian im lặng. Mọi người chợt hiểu ra là bản nhạc đã kết thúc. Một người vỗ tay và thế là tất cả rạp đều vỗ tay rào rào. Thiên Sứ tôi hơi úp hai bản tay lại vỗ rất to , khi tiếng vỗ tay gần lắng xuống. Thiên Sứ tui đứng cả dậy , giơ tay quá đầu vỗ tay rào rào. Cả rạp lục tục ra về , Thiên Sứ tôi còn như tiếc rẻ vỗ tay thêm vài cái nữa.
Bà Ngỗng thỏ thẻ: “Khuya rùi. Về đi anh. Họ cũng về cả rùi. Sao anh còn vỗ tay to thế?”.
– Em chẳng hiểu gì cả ! Mình phải vỗ tay như thế thì mới chứng tỏ là mình biết thưởng thức âm nhạc của một thiên tài chứ em. Nó chứng tỏ một khả năng đồng cảm với thiên tài . Em hiểu chưa? Cứ đờ ra như em chúng nó bảo mình ngu thì sao?.
– Vậy mấy người vỗ tay là biết thưởng thức âm nhạc hả anh?
– Chắc chúng nó cũng như anh thôi em ạ. Có điều anh vỗ tay to hơn một tý.