THƠ MÌNH.

BÍCH HOÀNG

Em say lời thơ anh

như chim say trời xanh
Như hoa say giọt nắng

càng say càng long lanh
Em muốn đi tìm anh

tìm đầu sông ngọn suối
Ai vây bủa lưới tình

càng đi càng mất lối
Em đâu phải một mình

mà sao lòng đơn độc
Anh đâu phải vô tình

trêu nhau hoài bật khóc
Ơi những câu thơ tình

chaỷ hoài trong huyết quản
Thơ ta họa thơ mình

mà nghe thơ đòi đoạn
*
Suốt đời đi tìm anh

càng tìm càng đánh mất
Còn một sợi tơ mành

đế̃n bao giờ buộc chặt?
Xuân Mậu Tý

Cảm tác
THƠ MÌNH.
Thiên Sứ
Tình sao mong manh
cho ai dâng lệ ướt long lanh.
Cho dầm dề hạ trắng,
cho ngập buồn cao xanh.
Người ơi!
Đứt đoạn sao đành.
Dẫu lìa ngó ý cũng xin vương tơ lòng?
Khép hàng mi,
chôn bao nhớ mong.
Hồng mông lạnh lẽo
Má hồng nhạt phai.
Gió lùa hiu hắt.
Gầy guộc nhành mai.
Một đời gió có vì ai
Xô nghiêng chiều tím ra ngoài hoàng hôn(*)
————-
Thơ Đặng Nguyệt Anh 

Bài này đã được đăng trong Thơ Thiên Sứ. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.