ĐÁNH MẤT

Triều Âm

Thơ đánh mất nỗi buồn nào vạn cổ
Khuất dấu đời lối kỷ niệm xót xa
Nắng tháng tư từng lọn rất nõn nà
Hong khô mắt dòng lệ xưa mùa hạ.

 

*

Em soi gương thấy dáng mình chợt lạ
Nụ cười tròn tươi tắn đẹp như hoa
Mắt em là ngàn tinh tú vỡ òa
Bừng sáng cả khung trời đêm khó tả.

 

*

Bản nhạc mơ dặt dìu như lơi lả
Bàn tay ngoan nắm chặt lấy ân tình
Em đánh mất nỗi đau của chính mình
Vào đáy mắt tình anh đang chờ đợi.

Cảm tác

ĐÁNH MẤT

Có mất đâu em. Đây nỗi buồn vạn cổ.
Còn trinh nguyên một kỷ niệm xót xa.
Nắng đem đi mầu da trắng nõn nà.
Gửi bơ vơ trong chiều buồn cuối hạ.
*
Lên xe hoa , như thấy mình chợt lạ.
Trong thẫn thờ, em có khóc cùng hoa?
Đêm tân hôn, thôi thề ước nhạt nhoà.
Sóng gợn buồn, ánh trăng ngà tơi tả.
*
Giấc mơ xưa, nhạc tình ru lơi lả.
Dập dìu đi trong ngây ngất hương trinh.
Em kiêu sa chợt đánh mất chính mình.
Trăng xưa còn có ru tình?
Anh về ôm cõi ru mình ngày xưa
Thiên Sứ
Bài này đã được đăng trong Thơ Thiên Sứ. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.