CẢM TAC THƠ THI HOÀNG

QUA ĐÈO NGANG NHỚ BÀ HUYỆN THANH-QUAN

Thi Hoàng
Lên đỉnh đèo Ngang chạnh nhớ người
Cỏ hoa này vẫn cỏ hoa tuơi
Trên trăm năm trước đôi cơn mộng
Mấy áng thơ xưa nửa trận cười
Đất nước nếu như thuơng lấy một
Tâm tư thời đã khổ bằng mười
Tài hoa dù khác , lòng không khác
Tóc bạc soi vào luống hổ nguơi
*
Luống hổ nguơi mà luống mỉa mai
Nghiệp thơ ai chắc cũng như ai
Biển xanh lớp lớp chim bay mỏi
Mây bạc giăng giăng gió thở dài
Bóng xế đèo cao hồn Thục Đế
Rừng thưa bãi vắng mộng Thiên Thai
Người ơi ! Tôi nhớ người vô hạn
Tuy chẳng chung nhau một chữ tài.
*
Chữ tài trót đã buộc vào thân
Non nước đa mang mãi nợ nần
Tiếng cuốc vẫn đau tình cố quận
Ruột tằm thêm rối nghĩa phù vân
Bắc Nam dù cách chưa hề lạ
Kim cổ tuy xa cũng vẫn gần
Lồng lộng trời cao muôn dấu hỏi
Hai châu Ô Lý một Huyền Trân.
*
Một gái Huyền Trân đổi mấy châu
Người xưa dấu cũ biết tìm đâu ?
Anh hùng lọ phải nhờ thanh kiếm
Hào kiệt mà còn thả lưỡi câu
Son phấn thuơng nhau càng khắc khoải
Núi sông ngoảnh lại hẳn bền lâu
Giờ đây qua đỉnh đèo Ngang ấy
Bỗng nhớ người xưa bát ngát sầu !

Cảm tác

QUA ĐÈO NGANG

Một giải non xanh khuất bóng người.
Lá hoa chen đá chẳng xanh tươi.
Đâu thời xuân sắc thơ ru mộng?
Bên dáng hoa xưa nhoẻn miệng cười
Dừng bước lưng đèo nghe sóng vỗ .
Vẳng tiếng thơ xưa vẹn đủ mười…
Tài hoa một khúc ru muôn thuở
Ngậm ngùi lữ khách thoáng hổ ngươi.
*
Thoáng hổ ngươi, sầu nghĩ ngày mai.
Trong cõi đất trời cũng như ai.
Giang hồ bước mỏi buồn thân thế.
Đất khách bơ vơ gió thở dài
Mênh mông biển khóc hồn Tinh Vệ.
Chênh vênh đỉnh núi bóng Thiên Thai
Chân trời mây phủ mờ quê cũ.
Bể khổ trầm luân chẳng cậy tài…
*
Cậy tài chi nữa khổ tấm thân.
Nhưng núi sông xưa gửi nợ nần.
“Nhớ nước đau lòng con cuốc cuốc”.
Ngàn thu dâu bề nhắc phù vân.
Giở trang Việt sử buồn chinh chiến.
Nhớ cội nguồn xưa vẫn thấy gần.
Đâu cứ mày râu nên sự nghiệp.
Mở mang bờ cõi một Huyền Trân…
*
Lã chã Huyền Trân nhỏ lệ châu.
Lầu son Chiêm quốc có gì đâu?
Một thuở ngựa xe mờ khói bụi….
Nay trên sông vắng khách buông câu.
Mây nước bâng khuâng buồn kim cổ.
Núi sông muôn thuở vẫn bền lâu.
Mang mang trời biển đèo Ngang cũ.
Dừng bước tha hương thả nỗi sầu.

Thiên Sứ
Bài này đã được đăng trong Thơ Thiên Sứ. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.