Cảm nhận khi đọc bài thơ MỜI RƯỢU

Diễn ý thơ Lý Bạch của nhà thơ Thiên Sứ

LUYTUY


Đại Tuý Thi Tiên Lý Bạch 
Ô hô! Hậu thế biết bao người cảm tác thơ ông . Chỉ mấy lời bạch trước khi nâng chén rượu đời mời bạn hữu , mà lay động tâm nhân như thế .
Và đã không thiếu người
Cảm tác thơ ông cố như nguyên thủy .
Lại có người cảm hứng nét tâm giao .
Cái say của ông, đố ai đoán được nào .
Say bét nhè – lời lũ tiểu nhân thô tục .
Say để tỉnh, giữ lấy trong – trong đục .
Say để quên, mà để nhớ lấy cuộc đời .
Say để hoà cảm đất trời .
Say như Tiên Thánh ở đời mấy ai?

Ở đời người ta có muôn vàn lý do để mời nhau nâng chén. Không như hậu sinh thời nay có thể mời nhau uống một cái, với lý do mừng con mèo nhà em có bạn giai. Lãng xẹt! Người xưa họ nhân văn hơn nhiều. Và trong muôn vàn cái lý do nhân văn ấy thì ” Tương tiến tửu” là một cái lý do rất hiểu đời, rất trải đời và rất cũng lý sự đời .
Ngoài việc hậu thế cảm thơ, dịch thơ của Thi tiên Lý Bạch như nguyên tác, cũng có người cảm hứng như nỗi tâm giao. Nhà văn Nguyễn Tuân có một tác phẩm thơ hiếm hoi.

SAY 
Hạnh hoa thôn đã đây rồi,
Chơi đi cho thỏa một đời thông minh,
Nợ men gấp mấy nợ tình,
Cõi trần ướm hỏi Lưu Linh mấy chàng? 
Hưng trung hữu Lý Bạch,
Đã say sưa mặc quách thế nhân cười. 
Mượn màu men giả dạng làng chơi,
Cơn chuếnh choáng coi ra trời đất nhỏ.
Ai muốn lấp sầu thiên vạn cổ,
Cùng ta hãy cạn một hồ đầy.
Doành nước mây, một tớ một thầy,
Vành gió bụi, ai tỉnh? Ai say? Ai ngất ngưởng?
Đảo phá sầu thành thi thị tướng,
Trường truy cùng tặc tửu vi binh,
Rượu ngà say quên lẫn cả mình, 
Khi túy lúy thoát hình ngoài cõi tục.
Mặc ai đàm tiếu ai trong đục,
Tỉnh mà cho cho nhọc chẳng khề khà,
Nợ nần gỡ mãi không ra.

Không như cái say cho quên sầu nhân thế của Nguyễn Tuân, hôm nay chúng ta lại được đón nhận một cảm tác mới, để mà say của nhà thơ Thiên Sứ. Một triết lý giữa cuộc đời, không chỉ dừng lại ở những nghiền ngẫm cuộc đời mang tính trải nghiệm:

“Thời xuân sắc má hồng môi thắm.
Thấm thoắt thoi đưa, mây bạc phủ mái đầu….
Thôi buồn chi, bãi bể hóa nương dâu ..”

“Cái lợi danh đã chẳng phải ước mơ.
Quăng túi thơ, say ôm bầu nghiêng ngả.”

Ruợu ngàn vàng cũng chỉ đến ngất ngây say.”


Mà ở đây chúng ta còn bắt gặp những tư tưởng triết lý Phật giáo nhìn nhận cuộc đời :

Hồng trần sắc sắc không không mit mù…

Rồi

Đừng tiếc làm chi của cải thế gian này.

Kính cụ Bạch ơi! Ở nơi cõi tiên cụ có biết được điều mới mẻ này không nhỉ?


Trời sinh ta giữa thế nhân.
Hẳn cũng có nghĩa gì chăng chớ?.

Thơ tức Người – Người nào, Thơ ấy.
Với mạch thơ liền lạc, nhuần vần dễ nhớ hơn hẳn, đã thể hiện được một sự cảm tác tuyệt như vậy. Người đời ơi! Mai sau có ai nhắc “Tương tiến tửu” của thi tiên Lý Bạch, nên nhớ dẫn cảm tác “Mời Rượu” này của nhà thơ Thiên Sứ hôm nay .

Uống đi chứ cho quên sầu lữ thứ.
Chúa vua xưa đâu lạc thú hơn ta.
Nơi Bình Lạc, Trần Vương ban yến.
Ruợu ngàn vàng cũng chỉ đến ngất ngây say.
Đừng tiếc làm chi của cải thế gian này.
Hãy đổi cơn say trong đường trần mê loạn 

Vài dòng cảm hoạ .

Bài này đã được đăng trong Thơ Thiên Sứ. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.