BẾN XƯA

LAVIEDT

My Lăng
Bến nước
Chơ vơ
Thuyền neo
Đợi khách
Hững hờ
Nước trôi…

Canh tàn
Bình rượu
Cạn rồi
Còn đây
Trăng
Giãi vàng
Nơi
Bến buồn…

Đìu hiu
Tĩnh mịch
Quạnh hồn
Tơ vương nào
Phủ
Đêm buồn
Bến xưa…

Cảm tác
BẾN XƯA
Thiên Sứ

Thu xưa
trăng nước thành thơ.
Thu nay
bến cũ
hững hờ nước trôi.
Tàn canh
sương phủ
bên trời.
Bình khô,
rượu cạn,
trăng rơi bến buồn..
Tiếng chim kêu
lạc côi nguồn.
Tơ trời vương vấn,
phủ buồn bến xưa.

VẠN LÝ TÌNH
Thơ Huy Cận
LAVIEDT giới thiệuNgười ở bên trời, ta ở đây
Chờ mong phương nọ, ngóng phương này.
Tương tư đôi chốn tình ngàn dặm,
Vạn lý sầu lên núi tiếp mây.
Nắng đã xế về bên xứ bạn,
Chiều mưa trên bãi nước sông đầy.
Trông vời bốn phía không nguôi nhớ,
Dơi động hoàng hôn thấp thoáng bay.
Cơn gió hiu hiu buồn tiễn biệt,
Xa nhau chỉ biết nhớ vơi ngày,
Chiếu chăn không ấm người nằm một,
Thương bạn chiều hôm sầu gối tay.

Cảm tác
VẠN LÝ TÌNH
Thiên Sứ

Người đã đi rồi, kỷ niệm đây.
Ngàn thu khắc khoải gửi nơi này.
Tình xưa theo gió vương muôn dặm.
Bến cũ ôm buồn chuyện nước mây.
Thao thức canh trường chôn nỗi nhớ.
Mênh mang trời biển cánh chim bay.
Một trời thu ngâp sầu ly biệt.
Lệ nhỏ chia phôi mãi tháng ngày.
*
Chí còn vọng ngập trời mây.
Tình xưa khắc khoải chất đầy sầu vương.

CHIỀU HÔM NHỚ NHÀ
Thơ Bà Huyện Thanh QuanTrời chiều bảng lảng bóng hoàng hôn,
Tiếng ốc xa đưa lẫn trống đồn.
Gác mái ngư ông về viễn phố,
Gõ sừng mục tử lại cô thôn.
Ngàn mai gió cuốn chim bay mỏi,
Dặm liễu sương sa khách bước dồn.
Kẻ chốn Chương Đài, người lữ thứ,
Lấy ai mà kể nỗi hàn ôn!

CHIỀU HÔM NHỚ NHÀ
Cảm tác
Một trời mây tím phủ hoàng hôn
Khuất bóng quê xưa, sóng dập dồn.
Nhìn khói lam chiều nơi xứ lạ.
Chạnh buồn chốn cũ dưới cô thôn.
Phong trần lạc cánh chim bay mỏi.
Hồ hải đưa chân mải bước dồn.
Mái ấm biết đâu người có nhớ.
Tha hương ôm mãi nỗi hàn ôn.

NHỚ
LAVIEDTNhớ làm sao
Một
Chút hương

Bên trời
Giấc mộng
Canh trường
Lãng xao…

Mây
Bay
Về
Những chốn nào…

Trùng dương
Xa cách
Non cao
Ngút ngàn

Bao mùa
Lá rụng
Hoa tàn…

Gieo
Thêm sầu
Để
Phũ phàng
Duyên nhau !

Cảm tác
NHỚ
Bao mùa
trăng cũ
phai hương

Bao năm
phiêu bạt
dặm trường
gian lao.
Chốn xưa
còn thắm vẻ đào?
Gió sương
hồ hải
chôn bao hoa tàn.
Người đi
ôm nhớ
miên man.
Lá rơi
rơi
giữa cung đàn
sầu đau.
DUYÊN LÀ NGHIỆP
LAVIEDTTrăm năm
Trong cõi người ta
Ngẫm xem
Thế sự
Chỉ là
Bể dâu…

Lúa đồng
Cỏ dại
Chen nhau
Vàng thau
Lẫn
Đá cuội
Sầu
Thế nhân…

Biết ai
Khanh tướng
Công thần
Nghiệp
Duyên
Há dễ
Nợ trần
Trả xong…?!

Cảm tác
DUYÊN LÀ NGHIỆP
Thiên Sứ

Bụi hồng trần
một mình ta.
Lang thang cõi thế
biết là về đâu?
Nhân gian
lẫn lộn vàng thau.
Bon chen
cho lắm nỗi sầu
tha nhân.
Bên đời
gió giục,
mưa vần.
Duyên xưa
trót gửi cõi trần
long đong.
*
Bao giờ
duyên nghiệp trả xong.
Thuyền trăng
ta lại thong dong mây trời.

Bài này đã được đăng trong Thơ Thiên Sứ. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.