http://diendan.lyhocdongphuong.org.vn/bai-viet/18743-thi-noi-khoac/page__pid__124639__st__20#entry124639
Nhớ cái thời bà xã Thiên Sứ tôi ngồi quạt bánh tráng vỉa hè. Bà ấy mua một cái nồi đất đại để chứa than quạt bánh tráng. Lọ mọ thế nào nó mẻ mất một miếng to. Thôi cũng đành để quạt vậy, hết zdốn để mua cái khác….Mấy hôm sau, Thiên Sứ tui vác cần câu ra sông Sài Gòn kiếm cá gọi là cải thiện bữa ăn cho thêm chất bồ rô tít. Ngồi câu cả buổi chỉ được mấy con lòng tong, cân cấn…Đang bùn đời thì chợt phao giật rất mạnh…
– Chà! Cá to ah….Thiên Sứ tui mừng húm.
Quả là một con cá lạ, vẩy rất to, mình dài cả nửa thước , trông giống như cá Rồng cảnh, nhưng to hơn nhiều, sắc vàng óng ánh.
Phen này trúng quả đậm rùi! Thiên Sứ tui nghĩ bụng…..
Vất vả lắm mới lôi được con cá lên bờ. Thì thật là ngạc nhiên: Con cá biết nói tiếng người:
– Thiên Sứ! Nhà ngươi hãy thả ta ra! Ta chính là con vua Thủy Tề dưới Long Cung đây. Vì mải chơi lạc vào sông Sải Gòn. Nếu nhà ngươi thả ta ra ta sẽ đến ơn xứng đáng!
– ” Trời! Lại trúng quả đậm nữa rồi “. Thiên Sứ tui nghĩ rất nhanh – Những chuyện cổ tích liên quan đến con vua Thủy Tề trả ơn mà Thiên Sứ tui xem hồi còn nhỏ chạy như internet ADSL trong đầu…Hừ! Nếu ta xin ngay một biệt thự ở Phú Mỹ Hưng thì tất yếu vị Thái tử Long cung này sẽ cho ta là tham lam mà từ chối chăng? Hậu quả của sự tham lam bao giờ cũng có một kết quả không tốt đẹp. Các chuyện cổ tích đều kết thúc như vậy. Thiên Sứ tui bắt đầu bằng một giọng thiểu não của một kẻ nghèo nàn và thật thà:
– Thưa Thái tử, Thật tình tôi cũng chẳng có ước mơ gì cao xa. Nhưng vợ tôi bán bánh tráng có cái nồi đất đại để quạt than. Chẳng may nó bị bể. Chỉ xin Thái tử ban cho một cái nồi lành lặn.
Ấy là Thiên Sứ tui nghĩ đến cái máng lợn bể trong chuyện cổ tích ” Ông lão đánh cá và con cá vàng”.
– Được! Ngươi hãy về nhà, sẽ thấy một cái nồi đất như ý nguyện….
Thiên Sứ tui hý hửng, cảm ơn con cá vàng và thả cá xuống sông….Thiên Sứ tôi thoáng nghĩ: Về kể câu chuyện này với bà xã, thế nào bà ta cũng bảo ta ngu và đòi ta ra đây xin con cá vàng cái biệt thư ở Phú Mỹ Hưng và có khi cả ở Siputra cũng nên. Ta lại ra với bộ mặt thiểu não và sẽ có một biệt thự long trọng. Hi! Cứ y như trong chiện cổ tích vậy!
Nhưng vừa lọt xuống sống con cá vàng ngoi lên cười ha hả:
– Thật tội nghiệp cho nhà người. Đây là topic thi nói khoác mà nhà người cũng tin ta. Ta chẳng phải con vua Thủy Tế nào hết ráo! Chẳng qua chỉ là con cá Hoàng Long cảnh, được một đại gia giở dạ từ bi phóng sinh xuống sông. Hôm nay đói quá phải ăn bậy mấy con giun của nhà người, tý nữa thì chết. Nên ta phải nói khoác chơi. Thôi tạm biệt nhá! Chẳng thấy thằng nào ngu như nhà ngươi cả.
Nói xong cá quẫy đuôi đi mất.
Thiên Sứ tôi tức muốn lên tăng xông. Nhưng thôi chuyện đã lỡ rùi. Bởi vậy về nhà thấy cái nồi đất bể bà xã quạt bánh tráng thấy cũng buồn. Nhưng đành phải im re không dám nói ra.
Bây giờ mới dám nói lên đây.
Our Visitor
0
1
2
2
7
9














Powered By WPS Visitor Counter