Có một lần Wildlavender bảo tôi: “Trong mục Giải trí của diễn đàn, anh mở mục “Nói khoác” đi cho vui. Tôi ừ, nhưng chưa có cơ hội. Vài hôm sau, tình cờ vào Bee, net có bài báo nói về “Làng nói khoác” ở Dương Sơn Bắc Ninh. Tốt rồi! Tôi đưa bài này vào mở đầu cho topic “Làng nói khoác”. Phải công nhận bịa chuyên nói khoác là một cách xả sì troét tốt nhất. Tôi đưa lên đây để các bạn chia sẻ với tôi trên blog này cho vui.
==================================
Cập nhật lúc 05 Tháng hai 2011 – 08:46 PM
Anh chị em thân mến.
Nhân ngày Tết nhàn rỗi, tôi thấy báo Dân Trí đăng bài “Làng nói phét gia truyền” bèn đưa lên đây để anh chị em tham khảo và ai muốn thử tài xem mình nói khoác có hơn được dân làng này không?
==================================
Làng nói phét “gia truyền”
Thứ Bẩy, 05/02/2011 – 19:04
Thường nghe người ta nói hoặc viết trên biển hiệu: chữa bệnh gia truyền, phở gia truyền, bánh cuốn gia truyền, cùng lắm là tẩm quất gia truyền, chứ nói phét gia truyền thì thực chưa bao giờ “đích mục sở thị”. Vậy mà ở xã An Dương, huyện Tân Yên, Bắc Giang lại có một ngôi làng có cái “nghề” lạ lùng này, bằng chứng là nó đã đi hẳn vào… ca dao…
Ông Lục và ông Lâm (phải) ngồi kể chuyện về cụ cả Tam.
Đến làng đụng cao thủ
Những con đường liên huyện, liên thôn ở Tân Yên dẫn tôi vào Dương Sơn (tên ngôi làng trứ danh nêu trên) lúc nào không hay. Thật tiếc, cái cổng làng Dương Sơn đã bị phá khá lâu, tất cả dấu tích chỉ còn lại trong sử sách. Nhưng vẫn còn may vì dường như khả năng nói khoác thì con cháu Dương Sơn vẫn còn “kế thừa” được ông cha. Gặp một lão nông đang đang đi chăn bò, tôi đánh bạo hỏi một câu:
– Bác ơi, đây có phải là làng “nói khoác” Dương Sơn không ạ?
Lão nông này chợt dừng phắt lại, nhìn tôi chằm chằm rồi nói giọng nghiêm nghị:
– Đúng là Dương Sơn rồi, nhưng ai bảo các chú Dương Sơn nói khoác?
Tôi nhanh nhảu:
– Dân gian chả lưu truyền câu ca: “Hoà Làng nói phét có ca – Dương Sơn nói phét bằng ba Hoà Làng” là gì ?
Cùng đi chung con đường ra đồng mỗi ngày, dân Hòa Làng khoe nói khoác giỏi, dân Dương Sơn bảo: “Chúng tôi nói khoác còn giỏi bằng ba”. Thế mới có chuyện người cháu ở Hòa Làng khoe với ông ngoại ở Dương Sơn rằng: “Nhà cháu có củ sắn bò qua sân vào thềm nhà, bố cháu đào lên xay được tám thúng”. Ông cười bảo: “Thấm vào đâu, sắn nhà ông, cậu mày vừa đào lên có củ chạy qua đường tàu, chạy qua bãi tha ma, cắm xuống ao bùn, xay được hai mươi bốn thúng”. Đúng là vừa gấp… ba lần.
Lão nông giãy nảy rồi đằng hắng giọng tuyên bố:
– Đó là người Hoà Làng “vu” cho Dương Sơn như thế đấy. Chú không biết, trước đây cũng có người vào làng nói câu chú vừa nói, không may đến tai các bậc trưởng lão, các vị ấy đã lồng lên đòi bắt giữ, đám thanh niên làng còn doạ đánh. May mà ông nọ trốn đi được. Các chú thừa hơi đến đây muốn bị “oánh” à?
Giọng của ông lão nghiêm nghị, mặt tỉnh bơ, khiến tôi cũng thấy gai gai sống lưng. Bất giác nhìn sang bên đường, thấy mấy cô gái đứng gần đó tủm tỉm cười tôi mới hiểu ra. “Ăn quả lỡm rồi, đúng là dân Dương Sơn chính hiệu đây rồi”, tôi tự nhủ. Hỏi ra mới biết tôi vừa đụng “cao thủ” Ba Duy, một người hài hước và nói khoác có tiếng ở làng.
Men theo con đường bê tông, chúng tôi vào thôn Húng, nơi được cho là có nhiều người “nói khoác cao tay”. Ngay đầu thôn là một hàng cây bàng cổ thụ, bên kia là ngôi nhà làm theo kiến trúc cổ có ghi tên “Dương Sơn Hội quán”.
Dưới những tán cây cổ thụ đầu thôn là quán máy xát gạo của ông Nguyễn Văn Lục. Trưa đến, bà con trong thôn thường tìm ra nơi đây uống trà, tán chuyện với nhau. Có thể nói ít nơi đâu lại giữ được những nét cổ xưa như ở nơi này. Chính ngọ, đang ngồi nghỉ dưới những gốc cây bàng rợp bóng, thấy bác nông dân vác cái cào năm đinh đi qua, tôi hỏi:
– Bác đi làm đồng cả trưa thế này ạ?
Người đàn ông này trả lời ngay:
– Sáng nay đi câu cá. Một con cá rô dính lưỡi. Nó quẫy ghê quá. Giằng co nhau mà đuôi cá phá nát mất sào mạ. Tôi phải về lấy cái cào năm đinh này ra để hạ nó. Nhất định có bữa chiều khao cả làng.
Ông Lục cho tôi biết người đàn ông đó có tên Nguyễn Văn Tần, cũng là người thôn Húng. Ông Lục bảo, những chuyện nhặt nhạnh dọc đường kiểu như của ông Tần nói vừa rồi là chuyện thường ngày, thống kê không hết được.
Dương Sơn hội quán, nơi người làng Dương Sơn tụ họp thi “nói khoác” .
Nói khoác đến mức “nghệ nhân”
Làng Sơn Dương trước đây còn có tên là Kẻ Nẻo, vốn là một ngôi làng lâu đời có truyền thống học hành khoa bảng. “Người làng tôi nói khoác không phải là đi lừa đảo thiên hạ. Nói khoác cho vui, cho người ta quên đi mệt nhọc trong lao động. Nói người Sơn Dương có tài nói khoác, ai mới lần đầu nghe vậy đều ác cảm, nhưng có đến làng chúng tôi một lần mới thấy ở đây là những con người hài hước”, ông Lương Ngọc Lâm ở thôn Cả nói. Ông Lâm là một cao niên trong làng, những chuyện hài hước ở Dương Sơn ông đều thuộc như cháo chảy.
Chỉ tay về phía “Dương Sơn Hội quán”, ông Lâm cho biết: “Đó là nhà để người xưa bình văn, trổ tài nói khoác. Lúc mới lớn, tôi thấy căn nhà này cổ kính và đẹp lắm. Chiến tranh qua đi, bây giờ xây lại chỉ để làm di tích, chứ không thể tái hiện lại nguyên vẹn kiến trúc xưa được”. Theo ông Lâm, nổi danh về tài nói khoác nhất làng là cụ Cả Tam. Cụ nói vừa hay, vừa có duyên, mỗi câu chuyện đều mang tính hài hước. Theo ông Lâm, cụ Cả kể chuyện mà mặt cứ tỉnh bơ, dù không có văn bằng chứng chỉ nào công nhận, nhưng cụ được dân tôi phong làm “nghệ nhân” nói khoác hay “trạng bố”.
Chuyện của cụ Cả Tam đã thành giai thoại ở Dương Sơn. Một trưa hè, ngồi với mấy người trong thôn, cụ Cả Tam muốn khoe tai mình thính mới kể rằng: “Thời đánh Mỹ, bọn phi công nó ném bom ta nên cho máy bay bay thấp lắm. Có lần tôi đang đi làm đồng, tàu bay Mỹ bay qua đỉnh đầu, tôi còn nghe bọn phi công nó nói chuyện rầm rầm với nhau”. Rồi cụ khoe tài săn bắn: “Tôi vác cung đi săn. Bắn một phát tên trúng bụng con hươu cái, trúng dái con hươu đực, trúng ức con hươu con. Ba con chết co tròn một đống”. Mới nghe chuyện đã thấy cụ nói khoác, nhưng ngẫm lại cũng có lý bởi con hươu có mang, thai của hươu thường là một đực một cái, nằm giở đầu đuôi và còn trong bụng nên “co tròn một đống” là đúng rồi.
Phân tài cao thấp
Từ xa xưa đã có sự so sánh giữa 2 làng nói khoác nổi tiếng ở Bắc Giang là Dương Sơn và Hoà Làng. 2 ngôi làng này cách nhau vài quả đồi, cùng thuộc huyện Tân Yên. Người dân làng nào cũng cho rằng người làng mình có tài nói phét giỏi hơn cả. Ấy thế mới có những câu chuyện tranh tài nói phét giữa Dương Sơn và Hoà Làng. Như chuyện người Dương Sơn và Hoà Làng khoe vợ mình da trắng. Người Hòa Làng nói:
– Da vợ mình thật trắng khủng trắng khiếp, trắng từ chân lên đến cổ. Cô ấy mà xắn quần lên thì thôi, ai muốn gọi là đùi cũng được, ai muốn gọi là khúc sắn bóc vỏ cũng được…
Người Dương Sơn bĩu môi nói:
– Thế đâu đã trắng bằng vợ tớ. Tớ nhớ, hồi máy bay Mỹ còn đánh phá khắp nơi, hôm ấy vợ mình đi ăn cưới, cô ấy diện chiếc áo pôpơlin Nhật trắng, mới nguyên. Đang đi giữa cánh đồng thì nghe tiếng máy bay, cô ta đang trên đường chạy tới bờ mương để nấp thì những người ở dưới mương đã kêu lên: Cởi ngay cái áo ra, không máy bay nó trông thấy mất. Nghe vậy cô ấy vừa chạy vừa cởi áo. Nhưng vừa cởi áo xong mọi người ẩn dưới lòng mương lại gào to hơn: Mặc áo vào, mặc ngay áo vào, không nó bắn chết cả đám bây giờ! Cậu thấy không, da vợ tớ trắng đến thế kia mà!
Rời Dương Sơn mà dư âm của những câu chuyện phóng đại của người dân nơi đây khiến chúng tôi không nhịn được cười. Nói khoác ở Dương Sơn là kho tàng quý của văn hoá vùng Kinh Bắc, nơi những người nông dân còn nghèo, lam lũ nhưng sống mộc mạc lam lũ và lạc quan yêu đời.
Quote
Bắc Giang là tỉnh có nhiều làng cười nhất cả nước, trong số 14 làng cười xứ Bắc, thì Bắc Giang có tới 8 làng. Các làng cười ở đây đã tồn tại qua nhiều thế kỷ. Ở những vùng nông thôn, cuộc sống lao động quanh năm vất vả, vì vậy đã hình thành nên một “môn nghệ thuật” làm cười để xua đi những mệt nhọc, khốn khó, trong những mùa vụ vất vả.
Trong 8 làng cười truyền thống ở Bắc Giang thì 3 làng dùng nghệ thuật khoa trương, dân gọi là “nói khoác” hay “nói phét”, đó là các làng: Hòa Làng, Dương Sơn (huyện Tân Yên); Tiên Lục (huyện Lạng Giang). Hai làng dùng nghệ thuật châm biếm “nói tức”, đó là Đông Loan và Nội Hoàng (huyện Yên Dũng). Một làng nói nước đôi (hiểu theo cách nào cũng được), dân gian gọi là “nói ngang”, đó là làng Phụng Pháp (tục gọi là làng Cua). Một làng nói phô trương “nói khoe” là Cao Lôi (tục gọi là làng Kẻ Chối). Một làng nói bài bác “nói giễu” là Khả Lý (tục gọi là Kẻ Xe).
Theo Nguyễn Quang
Gia Đình & Xã Hội
==================================
Tất nhiên người mở hàng topic này là tôi.
==================================
Cập nhật lúc 05 Tháng hai 2011 – 09:19 PM
THÀNH HOÀNG LÀNG NÓI KHOÁC.
Một lần Thiên Sứ tôi bệnh nặng lăn ra chết lâm sàng. Hồn phách phiêu diêu bay đến làng nói khoác Dương Sơn nổi tiếng Bắc Giang. Đến nơi đầu làng thấy chiêng trống inh ỏi, cờ quạt rợp trời. Mấy bô lão làng áo the khăn đống đứng sẵn ở cổng làng, thấy Thiên Sứ đến bèn vái dài:
– Thưa Ngài, chúng tôi đợi ngài ở đây đã lâu. Làng tôi nổi tiếng nói khoác. Nhưng nghe nói ngài là bậc thầy nói khoác, báo chí gọi là dị nhân, nên hay tin ngài về cõi vĩnh hằng. Chúng tôi hân hạnh mời ngài làm thành hoàng làng chúng tôi.
Nói xong các cụ vái dài, cùng đưa tay mời Thiên Sứ bước vào trong làng.
Phường bát âm đi trước, cờ quạt võng lọng cùng Thiên Sứ và các cụ bô lão đi sau, trịnh trọng đến thẳng Dương Sơn hội quán. Một cụ bô lão kính cẩn nói:
– Thưa ngài, các kỳ lão làng Dương Sơn, sơn thần thổ địa cùng thập điện Diêm vương cũng đang ở đây. Chúng tôi đã đề nghị lên thập điện Diêm Vương chuẩn y ngài làm thành hoàng làng này.
Thiên Sứ tôi hớn hở bước vào. Vừa thấy mặt Thiên Sứ , Diêm Vương quát:
– Thì ra lại cái thằng cha này! Nó nói thật chứ có nói phét đâu! Quân bay đâu! Tống cổ nó ra ngoài. Thằng cha này chưa đủ tiêu chuẩn nói phét.
Quỷ sứ đạp Thiên Sứ tôi một cái thẳng cẳng ra cửa. Bởi vậy, Thiên Sứ tôi còn sống đến hôm nay.
==================================
BabyWolf
Cập nhật lúc 06 Tháng hai 2011 – 02:23 PM
Phải công nhận SP tài thật, từ câu chuyện của BW SP xào nấu thành câu chuyện của mình mà cứ như thật.
.
Láo chưa! Nó dám bảo mình lấy cắp chuyện của nó chứ! Bốc phét gọi bằng cụ!
==================================
Cập nhật lúc 08 Tháng hai 2011 – 03:55 AM
THÍ NGHIỆM CỦA THIÊN SỨ
Trời Hanoi rét đậm rét hại. Thiên Sứ tôi lên hẳn sân thượng giữa đêm đông, cởi trần trùng trục, trên người chỉ đóng một cái khố. Ngồi tọa thiền theo thế hoa sen. Gần tám giờ sáng hôm sau, thằng cháu ngoại chạy lên vỗ vai làm thần thức Thiên Sứ tôi trở về với bản thể. “Ông ngoại làm sao mà ở trần đóng khố giữa trời lạnh thế này?”. “Thằng này láo! Tao đang tọa thiền để thí nghiệm xem “Tổ tiên ta ở trần đóng khố” có sống được qua mùa đông rét không?”. Vừa nói xong, Thiên Sứ mặt tái mét, chân tay run cầm cập, đầu óc hoa lên. Thằng cháu la lên: “Ối giời ơi! Cứu ông ngoại tôi với! Ông ấy chết rét rồi đây này!”. Thiên Sứ tôi cố gượng dậy nói: “Mày làm thí nghiệm của tao thất bại. Chứ tao thiền ngồi cả đêm có chết rét đâu!”.
==================================
Quynhnguyen
Cập nhật lúc 16 Tháng hai 2011 – 12:42 PM
Bài của Sir – Sư Thiến rất hay nhưng …
QN nhớ lại ngày xưa khi còn nhỏ(khoảng 5 tuổi gì đó) , thời bao cấp các trẻ em vùng nông thôn còn chưa biết nước đá là gì? chỉ thỉnh thoảng làm việc gì thật tốt thì mẹ thưởng cho que kem toàn nước pha với đường hóa học mút lấy mút để thấy nó lành lạnh là sung sướng lắm rồi. Lâu lâu lên tỉnh thăm chú bác họ hàng thấy mở tủ lạnh lấy nước đá mà pha cho cốc chanh đá thêm tý đường vào uống . Ôi sao mát quá.
Có một ngày hè người bác ruột làm ở công ty tươi sống nhân một chuyến chở thực phẩm đông lạnh về kho gần quê QN, bác về ghé thăm nhà, thương các cháu ở quê mùa hè nóng nực bác bảo anh lái xe mở cửa thùng xe cho các cháu lấy nước đá về pha nước mát mà uống, trên thùng là các tảng nước đá dùng để ướp đông lạnh, các tảng nước đá vừa to vừa nặng mấy anh lớn tuổi chui vào cũng chỉ dám chọn những cục nhỏ ( bằng cái xô múc nước) bê về pha nước. Hôm đó QN cũng được các anh lớn cho chui vào thùng xe, ôi trời sao mát quá cứ mải len lỏi trong đám đống nước đá lạnh ngổn ngang tìm những cục nhỏ hơn bê về, không ngờ mọi người về hết mà QN không biết.
Thế rồi anh lái xe cứ thế đóng cửa kín mít , để lại QN trong xe tối thui với ngổn ngang các cục nước đá lạnh ngắt .
Chiếc xe lăn bánh về tỉnh và được đưa vào ga ra, anh lái xe ngày hôm sau không có việc nên nghỉ phải mất ngày hôm sau nữa Qn mới được giải thoát khỏi cá thùng xe chết tiệt đó.
QN nhớ mãi cái tảng nước đá to nhất nơi QN nằm (to như cái bàn học sinh) bị lõm xuống theo đúng hình người QN. khi mở cửa xe QN nhảy ra khóc bắt đền bác. sau đó được bác dẫn đi ăn phở(lần đầu tiên được ăn phở) – gọi là đền bù cho cháu
Báo hại bác ruột lại phải lóc cóc đèo xe đạp đưa QN về quê 15 (KM) và bố mẹ QN mất hơn một ngày lo lắng đi tìm khắp chốn.
Đến bây giờ nhớ lại vẫn còn ân hận vì quá tham ăn uống
==================================
Cập nhật lúc Hôm qua, 08:10 PM
HỢP ĐỒNG KHIÊNG VOI
Mấy hôm rách việc, nhân có một người thuê Thiên Sứ vác giùm con voi qua sông. Họ đặt cọc trước cả chục triệu. Có tiền Thiên Sứ tôi về quê thuê người chặt tre làm cáng khiêng voi. Chuyện thật 100% vậy mà mấy tay trai làng cứ bảo tôi nói phét và không chịu chặt tre làm cáng cho Thiên Sứ tôi khiêng voi. Tức thật! Không có cáng làm sao khiêng? Bởi vậy bây giờ hợp đồng khiêng voi vẫn chưa thực hiện được!
==================================
Cập nhật lúc Hôm nay, 06:33 AM
THIÊN SỨ ĐẢ HỔ.
Có một hôm, Thiên Sứ tôi len lỏi vào rừng để tầm long điểm huyệt. Đang say sưa nhìn ngó, chợt một bóng con thú to lớn đang vun vút lại gần. Tôi giật mình nhìn lại thì ra là một con cọp cực lớn, to bằng ba con bò mộng. Trời phen này chết chắc! Bản năng sinh tồn khiên tôi nghĩ ngay: “Phải dùng mẹo, sức mạnh không thể chơi lại với con cop này!”. Con cọp từ từ đến gần, mắt nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi lập tức thủ tấn theo thế “Bạch Hạc đạp tuyết”, một chân co lên, hai tay vươn dài, bàn tay cúp xuống. Con cọp dừng lại cách tôi khoảng hơn 10m, có vẻ quan sát . “Chắc mày tưởng tao là loài chim hả? Có lẽ mày đang suy tính vồ tao khi tao bay lên hả?”. Nói thì chậm nhưng tôi suy nghĩ rất nhanh. Tôi bèn chuyền sang thế “Đại bàng vồ mồi”, xoay người nghiêng sang một bên, hai chân hơi nghiêng sang phải vì khuỵu chân phải và lùi về phía sau, thân trện và đầu cổ hướng về phía trước. Hai tay hơi hạ xuống thấp hơn vai, bàn tay vẫy nhẹ và vẫn hơi cụp xuống. “Giống chim chưa?”. Con cọp dừng lại, chân sau hơi khuỵu xuống, chân trước chống thẳng rất uy dũng, đuôi hơi đâp đập. “Cha! Mày lại vẫy đuôi mừng tao hà?” – Không phải – trí nhớ của tôi phục hồi rất nhanh – những câu chuyện xem từ thời niên thiếu về xứ sở của núi rừng nhắc tôi rằng: “Con cọp chuẩn bị vồ!”. Thôi thì đàng nào cũng chết, tôi chuẩn bị dùng thế “Kim thuyền thoát xác” biến khỏi chỗ đứng, như con ve lột nhô lên, rồi bất ngờ thụp xuống, chuyển thành thế “mãnh xà đoạn hang” lao cả thân hình thẳng cứng vào ngay miệng cọp cho nó nghẹn thở, cả hai đếu chết. Con cọp gần lên một tiếng vang đông cả núi rừng rồi nhẩy tới vồ vào người tôi. Con cọp chưa kịp phóng lên thì tôi hơi nhô người lên rồi chuyển thành thế “mãng xà đoạn hang” lao tới. Nhưng có lẽ do sức yếu, tôi chúi hơi thấp. Con cọp vọt qua đầu. Nhanh như cắt. tôi xoay người lại. Con cọp cũng vừa chồm tới đất. chóp đuôi con cọp vươn dài quyệt vào mặt tôi, rát như ăn tát. Tôi chợt nhìn thấy trên mông con cọp có một vết loét to bằng cái bát đang mưng mủ. Không bỏ lỡ thời cơ, Tôi hết lên một tiếng “Ki..a” rồi phóng người dùng thế “song long xuất hải”, chơi ngay hai phi cước như trời giáng vào thẳng cái mụn to ở mông con cọp. Trước sức mạnh 50 cân móc hàm của tôi công với lực bay tới, con cọp gầm lên một tiếng, lạng hẳn người sang một bên. Tôi định lao tới dùng thế “Đại bàng độc lập đạp ngay một cước vào cổ họng con cọp rồi muốn ra sao thì ra. Nhưng con cọp oằn người lại rất nhanh, rồi phóng ra phía trước. Nó chạy bạt mạng với chân sau cà nhắc, vừa chạy vừa la lên: “Tay này chơi ăn gian, đạp trúng cái mụn của ông! Ông mà không bị đạp trúng cái mụn ở mông ông thì ông sẽ mày biết tay!”. Kinh chưa? Lần đầu tiên tôi nghe con cọp nói vậy đấy.
Tôi biết rằng tôi có nói ra cũng chẳng ai tin. Thôi nhưng thoát chết cũng may rồi.