Hôm nay vào trang web của Trung Tâm thấy bài viết của nhà báo Phạm Ngọc Dương – do vusonganh đưa lên – viết về nhà thôi miên Nguyễn Mạnh Quân. Trong bài báo anh Nguyễn Mạnh Quân có ý liên hệ giữa thuật thôi miên và hiện tượng áp vong tìm mộ. Tôi cho rằng đây là một so sánh sai lầm nên có bài viết bình luận về bài báo này.
======================================================
Tôi sẽ khiến 4 vạn người ở SVĐ Mỹ Đình bị “vong” nhập!
16/08/2011 06:34
(VTC News) – Nếu hội đủ điều kiện, chỉ cần một chiếc micro và hệ thống loa với âm thanh chuẩn, anh sẽ khiến khoảng 80% số người có mặt ở sân vận động Mỹ Đình, kể cả già trẻ, lớn bé, đàn ông, đàn bà bị rơi vào hiện tượng như bị vong nhập ở các trung tâm áp vong tìm mộ.
Phần lớn thời gian nhà thôi miên y khoa Nguyễn Mạnh Quân ở nước ngoài. Thi thoảng anh mới về Việt Nam, vài ngày ở Hà Nội, vài ngày lại ở Sài Gòn. Nhà ở và nơi làm việc của anh là khách sạn.
Sau nhiều lần hẹn hò, tôi mới gặp được anh Quân. Anh xuống tận lễ tân tiếp đón. Đó là người đàn ông nhỏ nhắn, nhanh nhẹn, lời nói như gió thoảng, lịch lãm, rất dễ gần.
Thạc sĩ Nguyễn Mạnh Quân đang thôi miên.
Buổi gặp gỡ hôm đó, tôi đi cùng một đồng nghiệp nữ. Mục đích lôi đồng nghiệp nữ đi cùng là để anh Quân làm thí nghiệm, còn tôi tỉnh táo và quan sát một cách trực tiếp.
Tôi trình bày hiện tượng áp vong, ma nhập diễn ra rất nhiều ở Việt Nam, thạc sĩ Nguyễn Mạnh Quân thốt lên: “Thưa nhà báo, cách đây 2 năm, về Việt Nam tìm hiểu về chuyện áp vong ở các trung tâm tìm mộ, tôi đã phát biểu với các nhà khoa học, rằng cứ tình trạng áp vong lung tung thế này, sẽ có một ngày cả làng, cả xã, cả huyện phát điên, thậm chí là chết! Điều tôi nói là hơi quá, nhưng không đùa được đâu”.
Thạc sĩ Nguyễn Mạnh Quân cho rằng, sẽ có nhiều người chết và phát điên nếu tình trạng áp vong nở rộ.
Nghe điều anh Quân nói, tôi thực sự không thấy đùa chút nào. Thực tế, đã có người chết (chị Cấn Thị Lâm, Phụng Thượng, Phúc Thọ, Hà Nội), còn số lượng người bị tâm thần sau khi đi áp vong thì nhiều vô kể, chưa thống kê hết được.
Anh Quân cũng kể rằng, anh đã đến rất nhiều trung tâm áp vong, tìm mộ, lên đồng để tìm hiểu, nghiên cứu, song anh chưa thấy ở đâu có vong nhập thật sự.
Anh Quân không tin có vong nhập vào người.
Để tôi thấy tận mắt hiện tượng gọi là vong nhập, ma nhập, anh Quân đã mời tôi chứng thực. Anh đã “áp vong” vào đồng nghiệp nữ đi cùng tôi. Anh Quân bảo, không phải việc áp vong với nữ dễ hơn nam, không phải phụ nữ yếu vía thì dễ bị vong nhập. Việc vong ít nhập vào phụ nữ, là vì cả xã hội, tư tưởng con người mặc định như vậy, nghĩ như vậy, tạo ra sự ám thị nặng nề. Với các chuyên gia thôi miên, thì đàn ông cũng như đàn bà, người già, người trẻ, người khỏe, người yếu, cũng sẽ bị “vong” nhập như nhau.
Vì tin vào vong, nên nhiều gia đình đã tha tổ mối về thờ.
Để chứng minh cơ thể con người là một bộ máy phức tạp, kỳ lạ nhất, anh đã thử nghiệm sức mạnh cơ thể. Anh yêu cầu đồng nghiệp nữ của tôi đứng dậy, nhắm mắt và thư giãn. Anh nâng cánh tay cô lên, nói vài câu ám thị, rằng cô có một sức mạnh mãnh liệt. Nói xong, anh gọi tôi đến, đề nghị tôi ấn tay đồng nghiệp xuống. Kỳ lạ thay, tôi lấy sức ấn xuống, cánh tay lại bật lên. Cánh tay yếu đuối của cô bỗng khỏe một cách kỳ lạ, tưởng chừng có thể đeo được vật nặng vài chục kg. Nhưng khi anh nói câu ám thị khác, thì cánh tay đó liền rơi thõng xuống, cô không còn chút sức lực nào.
Chỉ bằng mấy câu nói, mà cánh tay cô đồng nghiệp của tôi trở nên cứng như thép.
Sau khi yêu cầu cô đồng nghiệp của tôi thư giãn, bằng vài câu nói đơn giản, cô đồng nghiệp của tôi đã mất dần ý thức. Anh Quân nói: “Bây giờ, em sẽ không còn tên nữa. Em sẽ không có tên gì cả”. Nói rồi, anh yêu cầu cô mở mắt và hỏi cô tên gì, cô lắc đầu bảo không biết mình tên là gì cả. Thú thực, tôi hơi sửng sốt trước hiện tượng kỳ lạ trước mắt. Cô bạn đồng nghiệp thông minh sắc sảo của tôi đã mất sạch trí nhớ, quên mất cả tên của mình.
Anh Quân bảo, sẽ còn nhiều hiện tượng lạ hơn nữa. Anh bảo với cô, đại loại là: “Trước mắt em là một không gian rộng lớn, bằng phẳng, không có một vật gì cản trở, em hãy đi lại một cách tự do”. Vừa nói xong, cô bạn tôi bước đi, liền va vào đủ thứ, ngã dúi dụi. Theo anh Quân, khi anh nói vậy, lập tức cô không nhìn thấy thứ gì cả, trước mắt là không gian rộng lớn, đẹp đẽ, nên cứ rảo bước, nên mới vấp ngã.
Anh Quân bảo: “Bàn tay em thật dài”, thì cô thấy các ngón tay mình dài ngoẵng như dị dạng.
Để thử nghiệm ngược lại, anh đưa cô bạn tôi ra hành lang và nói rằng xung quanh có rất nhiều thứ, cần phải đi lại cẩn thận. Thế rồi, dù hành lang chẳng có vật gì, cô cứ nhón chân từng bước, đi quanh co, né tránh những thứ vô hình.
Điều quái gở hơn nữa, là khi anh truyền ám thị rằng, có một con mèo rất đẹp, cô liền đưa tay bế mèo, thơm mèo, rồi nâng niu, nựng nịu như thể bế mèo thật, rồi cho nó đi tiểu, cho nó ăn. Khi anh nói có cô bé dễ thương, cô liền bồng đứa bé và hôn hít, ru ngủ ầu ơ. Nhìn cô bạn tôi lúc này đúng là đang bị tâm thần nặng.
Có hay không cái gọi là vong?
Để tôi thấy sự kỳ lạ hơn nữa, anh Quân liền truyền ám thị rằng, trước mắt cô bạn tôi là con voi của Hai Bà Trưng, rồi anh yêu cầu cô tả con voi đó. Lập tức, cô bạn tôi tả kỹ lưỡng, chi tiết hình dáng, độ lớn, sự dũng mãnh của con voi do Hai Bà Trưng cưỡi đi đánh giặc. Cô còn kể hai nữ tướng đánh giặc ra sao, hùng dũng thế nào, cứ như thể cô đang trực tiếp đứng xem hai nữ tướng ra trận.
Sau khi bắt cô bạn tôi diễn đủ trò để tôi hiểu, thì anh đưa cô bạn tôi về thực tại, tức đưa ý thức trở về điều khiển cơ thể.
Theo lời anh Quân, khi anh đưa ra ám thị, nói đến thứ gì, lập tức bộ não của người bị ám thị sẽ “vẽ” ra hình ảnh đó. Hình ảnh sinh động đến mức y như thật, khiến con người không thể phân biệt được. Nếu anh đưa ám thị vào cô bạn tôi, rằng cô là liệt sĩ A nào đó, lập tức cô sẽ là liệt sĩ A, nếu nói cô là Bà Triệu, đưa cho cô thanh đao, thì cô cũng sẽ múa đao, điều binh khiển tướng y như Bà Triệu!
Anh Quân tuyên bố có thể khiến cả vạn người ở sân vận động Mỹ Đình bị “vong” nhập!
Anh Quân tuyên bố rằng, anh không chỉ có khả năng làm cho cô bạn tôi biến thành người khác, bị đủ các loại “vong” nhập vào, mà còn khiến 80% lượng người ngồi chật kín sân Mỹ Đình xem bóng đá bị vong nhập. Để khiến 40 ngàn người bị vong nhập cùng lúc, điều kiện anh đưa ra là phải chặn xe cộ đi lại trên các con đường xung quanh để tránh gây tiếng ồn, ngoài ra thời tiết cũng phải râm mát. Nếu hội đủ điều kiện đó, chỉ cần một chiếc micro và hệ thống loa với âm thanh chuẩn, anh sẽ khiến khoảng 80% số người có mặt ở sân vận động Mỹ Đình, kể cả già trẻ, lớn bé, đàn ông, đàn bà bị rơi vào hiện tượng như bị vong nhập ở các trung tâm áp vong tìm mộ.
Thạc sĩ thôi miên Nguyễn Mạnh Quân khẳng định có thể làm được điều đó và qua những gì chứng kiến tôi tin anh làm được. Theo lời anh, nếu cùng lúc mấy vạn người có biểu hiện giống bị vong nhập và có trạng thái tương đối giống nhau, thì có nghĩa không phải là vong nhập.
Sự thật về vong nhập, ma hành ở các trung tâm tìm mộ được thạc sĩ Nguyễn Mạnh Quân lý giải cặn kẽ, dựa vào kiến thức thôi miên chuyên sâu của mình.
Còn tiếp…
Phạm Ngọc Dương
======================================================
Còn đây là bài viết của tôi liên quan đến nội dung này:
Nhà báo Phạm Ngọc Dương tôi đã hân hạnh gặp và cùng ngồi ăn nhậu với nhau ở Hanoi. Anh chính là người đầu tiên viết về tôi với những vấn đề liên quan đến bãi đá cổ Sapa. Tôi rất cảm ơn anh. Tôi nghĩ bài báo của anh sẽ hết sức thuyết phục nếu chính anh làm nhân vật thí nghiệm chứ không phải cô bạn gái đi cùng.
Tôi nghĩ chúng ta có thể trao đổi trên diễn đàn về việc áp vong và thôi miên.
Theo tôi việc áp vong tìm mộ và thuật thôi miên tuy có vẻ gần giống, nhưng là hai hiện tượng khác hẳn nhau. Về thuật thôi miên thì như anh đã miêu tả trong bài báo và có thể có một số người – tự nhận mình là nhà ngoại cảm – nhưng thật ra họ chỉ có khả năng thôi miên tự thân và dẫn đến sai lầm như bài báo mà anh miêu tả.
Nhưng về khả năng ngoại cảm, áp vong tìm mộ thì là hiện tượng khác hẳn. Bởi vì – ngoài việc làm cho vong nhập – Về hiện tượng này thì giống với thôi miên – tức là có thể giải thích rằng người bị nhập do tự kỷ ám thị bởi nhà ngoại cảm hoặc thôi miên – mà trong bài báo thì ông Nguyễn Mạnh Quân cho rằng đó là tự kỷ ám thị. Nhưng hiện tượng áp vong tìm mộ còn tiếp tục một hệ quả sau đó là – cái vong – vốn được giải thích là không thật mà do tự kỷ ám thị – lại chỉ chỗ mà vong đó chết ở đó. Còn tự kỷ thì cũng có thể nói ra giống như vậy. Nhưng vấn đề là sự tự kỷ do thôi miên thì không thể kiểm chứng khi đào chỗ vong chỉ để tìm ra hài cốt. Hiện tượng ngoại cảm còn chứng tỏ một khả năng là cách không hiển thị được sơ đồ khu vục sau đó được kiểm chứng là chính xác (Cái này tôi đã chứng kiến và hàng ngàn gia đình đã tìm mộ chứng kiến). Còn tự kỷ do thôi miên không làm được điều này.
Nếu Phạm Dương gặp lại ông Nguyễn Mạnh Quân có thể cho tôi gửi lời hỏi ông rằng:
Người mà ông có thể làm cho thành tự kỷ ám thị có thể chỉ chỗ mà dưới đất có cái gì đó (Không nhất thiết là hài cốt) và chứng nghiệm được bằng cách đào lên đúng như vậy không? Tóm lại thôi miên tự kỷ giống ở phần áp vong chưa không thực hiện được phần tìm mộ. Tôi nghĩ đấy là hai hiện tương khác hẳn nhau.
Còn việc ông ta có thể thôi miên cả sân Mỹ Đình thì tôi nghĩ ông ta có thể làm được theo những điều kiện cần và đủ mà ông ta nói.Nhưng tôi tin rằng ông ta không thể khiến người tự kỷ tìm ra hài cốt dưới đất như những nhà ngoại cảm áp vong tìm mộ đã làm.
Cảm ơn Phạm Ngọc Dương nếu xem bài viết này của tôi và có sự phản hồi của ông Nguyễn Mạnh Quân.