Trịnh Phong
Chín tầng thành khói lửa,
Tro tàn bay ngất trời.
Vung giáo rừng đao kiếm
Theo dấu lông ngỗng rơi.
Mắt người thương cứng lạnh
Đọng mãi sắc xanh trời.
Lông ngỗng hoen máu đỏ
Gió chiều bay tơi bời.
Tay vuốt đôi mắt lạnh,
Lòng ai tan nát rồi:
Đem thân làm đao kiếm
Mang làm chi tim người,
Cúi đầu nhận quân mệnh,
Hận tình bao giờ nguôi!
Chín tầng thành sụp đổ
Chôn vùi duyên lứa đôi!
Giáo vàng gieo đáy giếng
Nước lạnh buốt xương người!
Nước mắt vơi đầy lưng giếng đá,
Hồn ngọc chôn vùi cát biển khơi.
Ai rửa tình xưa trong lệ mới
Long lanh mắt ngọc sắc xanh trời.
Bao mưu đồ tàn độc,
Bao giấc mộng đao binh.
Tan nát bao triều đại,
Phiêu dạt triệu sinh linh:
Trắng xoá thời gian màu dã sử,
Lấp lánh trong sương một chuyện tình.
Phong châu vẫn đấy trong tầm mắt,
Ngàn núi muôn sông trải nắng vàng.
Gió đông bát ngát qua sông Nhị
Cho hồng đôi má gái Văn Lang.
Nghìn xưa một phút qua thương nhớ
Như hương cau thoảng lúc bình minh…
Phất phơ lông trắng bay trong gió
Lại tưởng người xưa hẹn đón mình.