THI HOÀNG
Mừng Sinh Nhật Lần Thứ 67 Của Bích Hoàng
Hãy đốt trầm lên các bạn ơi
Hôm nay thi sĩ đã ra đời
Kể từ sáu bảy năm về trước
Người bước vào đây dự cuộc chơi.
Từ đó mùa xuân thắm nụ đào
Mùa xuân oanh yến bỗng xôn xao
Mùa xuân hoa cỏ hình như nhớ
Cánh bướm si mê của thuở nào.
Từ đó mùa hè áo trắng bay
Ve cành phượng vĩ ngẩn ngơ say
Tự nhiên chuông của chùa Thiên Mụ
Vướng mãi con trăng khóm trúc gầy.
Từ đó mùa thu lá trở vàng
Chân trời mặt đất cứ mang mang
Ai về Mỹ Chánh con sông cũ
Mây Hải Lăng xanh mái tóc nàng.
Từ đó mùa đông thương nhớ nhau
Bao nhiêu kẻ trước nhớ người sau
Người sau lại tưởng đâu người trước
Gửi gắm chung về một nỗi đau.
Hãy cắm đầy hoa hãy đốt trầm
Hãy nghe từ đó tiếng ai ngâm !
Hãy về nối lại dòng thơ cũ
Rồi giải dùm nhau những lỗi lầm.
Mừng lại mừng thêm còn có nhau
Nửa đêm tỉnh giấc tiếng mưa mau
Hứng mưa phút chốc nghe lưng chén
Giọt lệ nào hoen lớp áo nhàu ?
Để nhớ mãi ngày 20/11
RỒI ĐÂY
BÍCH HOÀNG
Họa Bài Thơ TỪ ĐÓ Của THI HOÀNG
Bạn lòng ơi ! Hỡi bạn lòng ơi !
Đã chót nhầm sinh giữa cõi đời
Chẳng vẹn duyên nhau từ kiếp trước
Kiếp này đành xướng họa thơ chơi.
Rồi đây xuân tới thắm hoa đào
Giấc mộng canh tàn khó lãng xao
Giấc mộng Hoàng hoa cầu lỡ nhịp
Mắt say ánh mắt tự khi nào ?
Rồi đây mây trắng ngẩn ngơ bay
Đập chén tương phùng chẳng thấy say
Tưởng có nhau rồi trên chiếu rượu
Tỉnh ra não nuột cánh hoa gầy.
Vườn cũ rồi đây lá trút vàng
Sông Hương vời vợi gió mênh mang
Người xưa đơn lẻ về nơi cũ
Nhìn liễu xanh xanh mái tóc nàng .
Rồi đây lòng có nhớ thương nhau
Ta phải đâu là kẻ đến sau ?
Đến trước mà như người lỡ bước
May sao còn lại nỗi chung đau.
Rồi đây phảng phất khói hương trầm
Khúc Phượng cầu hoàng bặt tiếng ngâm
Kẻ trước người sau gom lệ cũ
Xót thương rửa mãi chút sai lầm.
Đôi phút rồi đây, có biết nhau ?
Thời gian khắc khoải thoáng qua mau
Mưa rơi rơi mãi, mi hoen lệ
Gió buốt năm canh vạt áo nhàu…
Cảm tác
TỪ ĐÓ
Thiên Sứ
Thôi buồn chi nữa! Hỡi người ơi.
Cát bụi lầm than, lạnh cuộc đời.
Ai biết từ đâu muôn kiếp trước?
Thiên Thai lạc gót xuống trần chơi.
*
Từ đó sông trăng lặng má đào
Bao mùa thu chết gió xôn xao
Sông Ngân một giải tràn nhung nhớ
Lặng lẽ người đi tự thuở nào.
*
Từ đó gieo buồn mây trắng bay
Đất trời như tỉnh lại như say
Ngẩn ngơ chiều vắng chuông Thiên Mụ
Vương vấn bên sông ánh nguyệt gầy.
*
Từ đó ngàn thu lá úa vàng.
Hải hồ in bước giữa mênh mang.
Ngậm ngùi gửi ánh hào hoa cũ
Trong kỷ niệm xưa đến với nàng.
*
Từ đó buông buồn nỗi nhớ nhau
Duyên thề sao chẳng mãi muôn sau
Rơi nghiêng cánh lá bên thềm trước
Chạm nhẹ trong lòng gợi nỗi đau.
*
Nghe khúc ly tao lặng tiếng trầm
Thềm trăng ngày ấy gió sương ngâm !
Người ơi! Chợt lạnh tình yêu cũ
Bên cõi trần gian cát bụi lầm.
*
Ly biệt cho người thương nhớ nhau.
Ngọc tuyền réo rắt nước trôi mau.
Khói sương buông tỏa Bồng Lai cũ.
Từ đó thôi đành hẹn kiếp sau.