PHƯƠNG TRỜI LẬN ĐẬN

BÍCH HOÀNG

Một chén trà suông nhắp một mình
Lòng riêng còn nặng nợ phù sinh
Ngấm ngầm nỗi nhớ vương hoài niệm
Đau đáu niềm đau gợn bóng hình
Thương kẻ khó khăn vì tín nghĩa
Xót người hoạn nạn bởi nhân tình
Phương trời lận đận cùng năm tháng
Nếm trải bao giờ hết nhục vinh?


Cảm tác
PHƯƠNG TRỜI LẬN ĐẬN
Nhấp chén ly tao uống một mình.
Hải hồ gió bụi chấp tử sinh.
Gửi tình quê cũ vương hoài niệm.
Chôn cõi thu xưa một bóng hình.
Cung đàn lữ thứ đâu tri kỷ
Trang thơ khắc khoải nhạt men tình. 
Đường trần mờ bụi nhòa năm tháng.
Mộng gửi mây trời chẳng nhục vinh.

Thiên Sứ
Bài này đã được đăng trong Thơ Thiên Sứ. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.