Hoàng Bích Dư
Bài thơ tặng chồng
Thu 1998
Nghe tiếng đàn ai chạnh nhớ mình.
Tay dồn phím nhạc chảy lung linh
Mắt buồn say đắm bên song cửa.
Mỗi tứ thơ gieo gợn sóng tình.
Ai đem tiếng nhạc phổ vào thơ
Chỉ có yêu thương lẫn đợi chờ
Một khúc tình tang khơi viễn mộng.
U hoài tan biến giữa cơn mơ.
Ai đã từng nghe một tiếng đàn.
Cõi hồn men dậy sóng âm vang
Lao xao cung bậc cung hoài niệm.
Dồn dập thanh âm chuyển điệu làn.
Một khúc cầm ca não trúc tơ.
Ai hay nhạc đã lẻn vào thơ.
Thơ hòa nhịp điệu thơ vương vấn.
Nhạc quyện tơ sấu nhạc ngẩn ngơ.
Ngàn xưa thơ nhạc quyện ngàn sau.
Luyên láy thanh âm điệp điệp màu.
Một tiếng tơ chùng thơ nức nở.
Tay ngà buông bắt đẫm mưa ngâu.
CẢM TÁC
NGHE TIẾNG ĐÀN AI
Thiên Sứ
Thánh thót nghe như tiếng khóc mình.
Năm dây ru lệ nến lung linh
Vút cao ray rứt niềm ly hận
Trầm tiếng buồn dâng giọt lệ tình.
*
Mênh mang sóng nhạc lạc hồn thơ.
Thồn thức như ai khóc đợi chờ.
Dâng khúc ly quê buồn viễn xứ.
Tỏa men hồ hải nhạt huyền mơ.
*
Giọt lệ sầu rơi lạnh khúc đàn.
Oan khiên sao gợi nỗi ly tan?
Cung thương thổn thức bao hoài niệm.
Lên đỉnh trầm buồn tỏa khói lan.
*
Chợt tiếng rung trầm não khúc tơ.
Một trời ly biệt khóc trong thơ.
Duyên xưa hòa nhạc gieo vương vấn.
Thu cũ bây giờ có ngẩn ngơ?
*
Tiếng xưa réo rắt nhắc ngàn sau.
Lá rụng thiên thu vẫn một màu.
Sao tiếng nhặt khoan gieo nức nở.
Dâng đầy vương vấn ngập trời Ngâu?
*
Năm giây bặt tiếng đã lâu.
Nước mây vẫn ngập nỗi sầu thiên thu.