Thiên Sứ
Tặng cô bán hoa xuân chợ chiều Hanoi
Mưa bụi giăng mờ lãng đãng rơi.
Ai nghiêng nghiêng nón chắn phương trời?
Mắt buồn vương mãi nơi xa thẳm.
Ngấn lệ xuân tình đã buông lơi.
Hiu hắt đào phai trong gió lạnh.
Bâng khuâng xuân cũ nhớ mầu tươi.
Ngẩn ngơ chợ vắng, ai người hỏi.
Hoa ngậm ngùi sao chẳng thấy cười.
MƯA XUÂN
Từng giọt xuân rơi…giọt giọt rơi
Lăn tăn giăng mắc tận chân trời
Nụ hoa thắm lại cười duyên dáng
Ngọn lá xanh dần níu lả lơi…
Cánh nhạn tung mây, mây chợt sáng
Cành duơng ủ nắng, nắng vàng tưoi
Lao xao gió sớm gieo huơng lạ
Rạo rực men lòng dậy khắp nơi.
MƯA XUÂN
Từng hạt mưa đêm tí tách rơi
Nhìn ra mù mịt bốn phuơng trời
Nếu câu thơ cũ còn nguyên đó
Sao tấm lòng mình đã dễ lơi ?
Tiếng pháo tưng bừng chưa hẳn Tết
Cành hoa thắm thiết lại càng tuơi
Biết xuân thăm hỏi ? Ai thăm hỏi ?
Tờ giấy xanh giờ gửi mấy nơi ?