Lửng lơ chiều

Triều Âm

Giữa chiều ánh nắng cuối chân mây

Thả nụ tình xuyên qua tháng ngày

Khoảng xưa rừng vắng cây nằm ngủ

Cánh vạc về chiều lay giấc say

*

 

Tâm tư hờ hững hồ sao động

Sóng biếc lăn tăn vạt nắng hồng

Phiêu diêu làn nước về đâu đó

Dưới cụm lục bình có chi không?

*

 

Người đi cuối gió người đi mãi

Vạt nắng cuối chiều bỏ bên sông

Rừng thưa khoảng vắng chiều quay lại

Ngày đã trôi rồi có phải không?

Họa

Lửng lơ chiều

Thiên Sứ

Chiều vương cánh nắng cuối chân mây

Buông ráng chiều phai đọng tháng ngày

Cánh hạc đưa chiều say giấc ngủ

Một trời mây tím mộng chiều say

*

Ru tình gió thoảng trời mây động.

Chiều tím phôi pha biệt ráng hồng

Bến vắng đò xưa đường lối cũ.

Hỏi người năm trước có còn không?

*

Chiều theo sóng nước chiều đi mãi.

Đâu ráng chiều buồn đọng cuối sông?

Chiều lửng lơ chiều không ở lại.

Biết đâu chiều cũ có còn không?

Bài này đã được đăng trong Thơ Thiên Sứ. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.