CẢM TÁC XUÂN


Đ
ông về, Hạ tới, Thu sang…
Riêng mùa Xuân chết giữa mênh mang buồn.
Người về theo gió mưa tuôn.
Chôn mùa Xuân chết giữa cuồn cuộn say.
Bàng hoàng như tỉnh, như ngây.
Dáng xưa thoáng hiện, chất đầy sầu miên…..
Suối nguồn, trăng nước ngả nghiêng.
Mảnh trăng xưa khóc giữa miền mộng mơ
Hải Đường xưa lạc cõi thơ.
Mấy mùa xuân chết trong bơ vơ sầu.

Bài này đã được đăng trong Thơ Thiên Sứ. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.