Có không ít kẻ, “phản biện” tôi bằng cách, cứ hơi một tý là đặt vấn đề: “Đã được khoa học công nhận chưa?”. Xin lỗi! Thế nào là được “Khoa học công nhận?”. Căn cứ vào đâu để xác định là “Khoa học công nhận?” – Viện hàn lâm khoa học Pháp quốc biểu quyết đúng thì gọi là “Khoa học công nhận” à? Thí dụ như cái viện Hàn Lâm khoa học Pháp đã cấp bằng tiến sĩ cho Lưu Tử Hoa vì dùng Kinh Dịch Tàu chứng minh có hành tinh thứ X trong hệ mặt trời là có “cơ sở khoa học” hay sao?
Hay giáo sư Viện Sĩ Phan Huy Lê công nhận thì mới gọi là “khoa học công nhận”? Bởi vậy. tôi tống cổ ra khỏi diễn đàn đôi khi không cần lý do. Tôi không thể thuyết phục được những con bò!
Thật buồn cười, khi những con bò nhưng lại cứ thích tham gia vào lĩnh vực tư duy khoa học thật sự, khi mà chính giáo sư viện sĩ Phan Huy Lê vẫn không hề đưa ra được nội dung khái niệm của chính ông ta, khi được đặt vấn đề: Thế nào gọi là “cơ sở khoa học”? Vậy mà nghe nói chức danh viện sĩ của ông ta được hẳn Pháp quốc tặng danh hiệu giáo sư viện sĩ đấy!
Giáo sư Ngô Bảo Châu nói: “Thiên tài không đi lẫn với bầy cừu”. Đấy là giáo sư chưa phải viện sĩ như ông Phan Huy Lê nói. Tất nhiên tôi thì không phải như ông Ngô Bảo Châu, nên không đánh giá những thằng ngu như những con cừu, nó rẻ quá. Nhưng ít nhất tôi cũng không chấp nhận những thứ tư duy có chỉ số Bo cao là đối tượng biện minh.
lyhocdongphuong.org.vn là tiếng nói gần như duy nhất chứng minh cho Việt sử 5000 năm văn hiến, trong hàng triệu trang web tiếng Việt tả pín lù ở thế gian. Tôi không thể chấp nhận rác rưởi phi khoa học. Ngay cả những người bề ngoài ủng hộ nền văn hiến Việt, nhưng vì có chỉ số Bo cao, tôi cũng cho đi luôn trên nguyên tắc: “Nhiệt tình cộng ngu xuẩn thành phá hoại”.
Đối tượng phản biện của tôi là cái đám vô liêm sỉ, trơ tráo đến tận cùng phủ nhận tổ tiên và cội nguồn dân tộc, chứ không phải cái đám láo nháo theo đóm ăn tàn. Chính họ – nhân danh khoa học – phủ nhận văn hóa sử truyền thống của dân tộc Việt thì họ phải có trách nhiệm biện minh trả lời những phản biện của những người đưa ra những luận cứ chứng minh họ sai.
Cá nhân tôi đã trình bày luận điểm phản biện hầu hết những luận điểm của họ, nhân danh khoa học (Trong topic : http://diendan.lyhoc…871#entry16871) và trình bày luận cứ của mình có tính hệ thống và tiêu chí khoa học làm cơ sở thẩm định, thì chính họ phải biện minh công khai. Chứ không phải im lặng và cho một đám láo nháo vào phản biện tôi. Nếu đám láo nháo đó, đủ tầm phản biện tôi thì tôi không còn ngồi đây gõ cho đến ngày hôm nay.
Những kẻ phủ nhận truyền thống văn hiến Việt, có quyền lực học thuật để sử dụng đầy đủ các phương tiện thông tin từ trong nước ra ngoài quốc tế, nhưng đã không thể biện minh cho luận điểm của họ. Mà chỉ tung hỏa mù để che lấp sự dốt nát và mục đích phủ nhận văn hóa sử truyền thống Việt.
Còn tôi, chứng minh có đầy đủ với tiêu chí khoa học là những gía trị thẩm định và phản biện thì hậu quả lại là” có hai thằng nhìn vào nhà đã hai ngày hôm nay”; chưa hết, lại còn đến tận văn phòng TTNC LHDP tại Hanoi để chụp mũ tôi “căm thù chế độ cộng sản”, “âm mưu tổ chức tôn giáo mới”, nhằm gây sức ép tiếp tục như nhiều năm qua.
Tôi không có “cơ sở khoa học” nào để yêu ghét ai cả. Đấy là tôi nói theo chủ quan của tôi. Nhưng về mặt khách quan, dù tôi có “căm thù” hay ủng hộ chế độ, là người “đức cao vọng trong” hay “đồ đểu” thì điều đó không có nghĩa luận điểm tôi sai. Bởi vậy, tôi cũng không cần thanh minh điều này.
Những hình thức gây sức ép tâm lý đó, đấy mới là cả “vú lấp miệng em”, trong nghiên cứu khoa học.
Trách nhiệm biện minh trước những luận điểm của tôi để tự bảo vệ luận điểm gọi là “khoa học” là của đám “hầu hết” và “cộng đồng” khi họ nhân danh khoa học, chứ không phải đám láo nháo theo đóm ăn tàn bày đặt chứng tỏ.
Họ nhân danh khoa học để phủ nhận truyền thống văn hóa sử Việt – thì họ phải chính danh bằng cách biện minh lập luận của họ đúng, khi có người phản biện bằng những phát hiện mới. Chứ không phải cả vú lấp miệng em bằng các biện pháp – theo kiểu chụp mũ và theo đuổi lẵng nhẵng. Họ là những giáo sư, thậm chí cả Viện Sĩ. Chứ đâu phải đồ giẻ rách mà không thể lên tiếng công khai khi họ có đầy đủ quyền lực học thuật để thông tin. Còn tôi thì mặc dù được hứa 5g chiều VTV1 phát sóng chương trình “Hội Thảo phong thủy” thì đến 5g kém 5 phút thay bằng chương trình khác.
“Nghiên cứu khoa học thì phải có tự do” – giáo sư Ngô Bảo Châu bảo thế. Hoàn cảnh của tôi thì chưa có mơ ước lãng mạn như vậy. Nhưng ít nhất thì cái gì gọi là khoa học thì cũng phải có sự công bằng tối thiểu chứ nhỉ?
Chính sự áp chế phi khoa học đó, khiến tôi phải đặt vấn đề:
Việc phủ nhận văn hóa sử truyền thống Việt có phải là một âm mưu chính trị có phối hợp có tính toán của các thế lực trong nước với quốc tế hay không?
Này, đám láo nháo kiểu Nguyễn Thị Thái nghe đây: Các người chụp mụ Thiên Sứ nhằm mục đích gì vậy? Các người có hiểu được – nếu sự phủ nhận văn hiến Việt đã là phi khoa học – vì có người đã đứng ra phản biện mà không thể biện minh – thì âm mưu đó nhằm mục đích gì vậy? Nếu không đủ tầm nhận thức thì Tôi nói cho các người nghe rõ:
Nhằm mục đích phá hoại tính chính thống của thể chế cầm quyền. Hiểu chưa?
Vì một thể chế cầm quyền của một dân tộc nào thì phải thể hiện tính chính thống qua thể hiện bằng cách bảo vệ những gía trị văn hóa truyền thống của dân tộc đó.
Thiên Sứ tôi không dây dưa đến chính trị; nhưng vì nó “nhân danh khoa học” phủ nhận văn hóa sử truyền thống Việt , nên cũng nhân danh tính chính danh của khoa học, mà phản biện đám giẻ rách nghe chưa? Tôi không trách những người như loại Nguyễn Thị Thái – vì họ không đủ tầm để hiểu biết sâu xa. Chỉ phản ứng cho đỡ sì troét vì bực mình vậy thôi.
Tôi muốn đám “hầu hết” kia – toàn giáo sư viện sĩ cả – Hãy lên tiếng rằng: các người muốn khoa học hay chính trị? Nếu quả thật luận điểm của các người có “cơ sở khoa học” thì các người hãy tổ chức đối thoại, chính danh khoa học và công khai với những người phản biện quan điểm của các người. Còn nếu các người xác định tính chính trị thì các người hãy cầu xin Thượng Đế cho Trung Quốc làm bá chú thế giới.
Bây giờ các người muốn gì? Chính trị hay khoa học? Đó là quyền lựa chọn của các người thể hiện tính dân chủ của Thiên Sứ.