VỚT MẢNH TRĂNG VÀNG

Một đêm trăng tỏ bên trời
Trăng buông âu yếm xuống người yêu nhau.
Một vầng mây tối qua mau.
Trăng buồn khuất nẻo, tình đau bẽ bàng.
*
Tôi đi vớt mảnh trăng vàng.
Đang tan nát vỡ trên làn sóng xô.

Bài này đã được đăng trong Thơ Thiên Sứ. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.