LẠNH MÙA ĐÔNG CŨ

Cảm tác thơ Đinh Hùng

Thu chết lâu rồi…Thu đã chết!
Cành trơ đông lạnh , em thấy không?
Cánh cò ủ rũ bờ sông vắng.
Hắt hiu gió bấc rạn má hồng
*
Nghe gió bên trời phủ bến xưa..
Tả tơi khóm trúc lạnh bên hồ.
Lững lờ cánh én cô liêu lượn.
Ai nhớ tình xưa có ngẩn ngơ?
*
Người ở phương nào có nhớ chưa?
Một chiều thu rụng lá nhặt thưa….
Bên nhau ngây ngất bao thề ước…
Gió lạnh đông về bặt tiếng xưa.
*
Em có nhớ nhung một chút nào?
Hay tình xưa chỉ thoáng chiêm bao?
Đông về muôn cõi thu rơi rụng.
Gió nấc từng cơn, ngấn lệ trào…
*
Em có nghe mùa thu chết không?
Lòng ai lạnh lẽo đã sang Đông?
Tôi về chốn cũ chôn thu lạnh.
Chôn cả yêu xưa giữa cõi lòng.

Thiên Sứ

LẠNH MÙA ĐÔNG CŨ
Đinh Hùng
Thu hết rồi đây, thu sắp hết!
Ngoài kia cành rụng – em nghe không?
Sông vàng đổi gió đìu hiu cũ,
Bụi cuốn dâu xanh,bãi cát hồng.
*
Em đã nghe lòng lạnh lắm chưa,
Khi con chim biếc cúi bên hồ,
Lửng lơ đáy nước cành rong gợn,
Thuyền lá tre vàng trôi ngẩn ngơ?
*
Em đã cho lòng thương nhớ chưa?
Khi chiều sương bạc, ánh sao thưa.
Một đàn chim nhỏ bay về tổ,
Có tiếng chuông chùa rung cõi xưa.
*
Em đã buồn thêm được chút nào?
Mà lòng tôi rộng biết là bao!
Nghe trong xác lá hồn tôi rụng,
Mưa nấc từng cơn tưởng lệ trào.
*
Em có vì thu gieo lệ không?
Tôi về, sớm gặp bóng sang đông.
Chiều xưa nắng hạ, chiều nay lạnh,
Mà chửa yêu thêm đã chết lòng.
Đinh Hùng
Bài này đã được đăng trong Thơ Thiên Sứ. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.