CHUYỆN MƯA
Cerulean moon
Những đêm mưa rồi đây không còn nữa
Hôm nao ngồi nghe ngút ngái xa xăm
Biết cuộc đời vốn nhiều mưa lắm nắng
Chuyện ngày xưa đâu khác một cung trầm
Cơn gió ấy biết làm sao khác được
Nên trách gì những day dứt riêng mang
Đêm kí ức hắt bóng mình tê dại
Thức trắng đêm sao chẳng hết lá vàng
Thôi vui buồn rồi tan như gió thoảng
Vẫn giật mình như thể mới hôm qua
Kìa! Ngày đấy lại sang ngày rồi đấy
Lược gương ơi trang điểm lại ngọc ngà.
Cảm tác:
CHUYỆN MƯA
Thôi buồn chi.
Chuyện nắng mưa trời đất.
Chuyện gió thì thầm
trong mưa bụi mong manh.
Mưa rơi vì xanh thắm lá cành?
Hay rơi cho trưa hè mát lạnh?.
Mưa rơi!
Rơi suốt năm canh.
Như vô tình
gãy
mất cành thiên hương.
Mưa rơi
trong cõi vô thường.
Có đâu biết đến đoạn trường trần ai.
THƠ PHOENIX
Vén tóc mùa đông. Mắt em u buồn thế?!
Liễu chớp mi dài, lệ rớt bên sông.
Lá bàng khô, đỏ những mối tơ lòng,
Heo heo gió, tung từng cơn sắc ngọt.
Em khoác áo tơ vàng, anh thảng thốt
Kìa là màu ánh sắc thủa tơ duyên
Áo đâu phai trong đông giá muộn phiền
Thôi thế lỡ, thu đi rồi em nhỉ?
Nhớ lại đỏ một trời, nửa thế kỷ
Phượng tưng bừng múa với những đam mê
Nắng rang trên con phố cũ đi về
Môi em thắm vườn hè đầy quả ngọt.
Mãi trong anh ngân còn tròn tiếng hát
Tình em xanh – xuân một thủa đi về.
Thôi để mộng làm hương tươi cỏ mật,
Anh găm đầy trong những bước xa quê.
Cảm tác
THƠ PHOENIX
Réo rắt tiêu xưa
Dâng nhạc buồn nhân thế.
Dào dạt sóng xô,
Ánh trăng thề tan tác trên sông.
Hờ hững lá rơi,
Nhắc mùa thu chết trong lòng.
Khuất nẻo bên trời,
Em mang theo ước mơ dịu ngọt.
*
Trời nắng hạ
một thời tim thảng thốt.
Ước chỉ hồng
son sắt cột tơ duyên.
Ai ngờ đâu
trong đông giá muộn phiền.
Thạch thảo hoa ơi!
Thu chết rồi em nhỉ?
*
Nhớ lúc hoa cười
ngả nghiêng thế kỷ.
Nay thoáng hương xưa,
chết lặng kiếp đam mê.
Hiu hắt đèn khuya, nhắc bước đi về.
Tìm cõi Địa Đàng đâu trái ngang dịu ngọt.
*
Ngàn thu qua, bờ biển xanh vẫn hát.
Trên xanh cao vẫn thơm ngát trăng thề.
Tiễn em đi cho trọn kiếp đam mê.
Để hồn hiu quạnh đi về trong tôi.
BÁN MƠ
Trịnh Phong
Người ta buôn đất bán trời,
Riêng mình bán Mộng cho người tìm Mơ.
Người đời tất tả, bơ phờ
Cuối đời được gặp giấc Mơ ban đầu.
Trái tim cháy đỏ từ lâu
Bỗng nhiên xanh thẳm mối sầu mênh mang,
Bao nhiêu uất hận thở than
Tan thành mây trắng lang thang cuối trời…
*
Đem Thơ bày giữa chợ đời
Không rao không bán – Có người tìm Thơ.
Cảm tác:
BÁN MƠ
I. Tôi ngồi đây giữa chợ đời.
Đem thơ rao bán cho người mua thơ.
Ba đồng một mớ mộng mơ.
Bẩy đồng có cả mong chờ, thương đau.
Thơ tôi có ánh trăng sầu.
Có mưa gió với tình đầu thở than.
Bán luôn cả cõi thu tàn.
Thêm vầng mây trắng lang thang cuối trời….
*
Đem thơ bán giữa chợ đời
Riêng tôi giữ lại một thời yêu thương.
II. Mơ xưa khuất cuối nẻo trời.
Bao giờ bán được cho người tìm mơ.
Có ai xuôi ngược bến bờ.
Còn nghe đâu đó tiếng thơ u sầu.
Trăng ngà buông bến giang đầu
Thấu chăng muôn nỗi thảm sầu thế gian.
Bên trời mây gió thở than
Nỗi buồn nhân thế, gian nan kiếp người.
*
Trăng mơ trong cõi chơi vơi.
Tôi mua trăng, tặng cho người mộng mơ
MƯA
Hoài Châu
Mưa rơi như giọt lệ sầu.
Mưa xa khuất nèo, tình đầu cũng xa.
Mưa hòa tiếng gió xa xa.
Mưa gào như mảnh tình xa đổi màu.
Mưa rơi trên đỉnh tình sầu.
Mưa sa rụng vỡ thay màu cỏ cây.
Mưa nghe cuồn cuộn đắng cay.
Mưa như nức nở đổi thay một đời.
Cảm tác
MƯA
Lệ ai mặn biển u sầu.
Trăng buông trên bến giang đầu xót xa.
Duyên tình trong cõi phôi pha.
Dáng xưa thôi đã nhạt nhòa trời Ngâu.
Lạnh lùng nước chảy qua cầu.
Ngàn thu lá úa phai màu cỏ cây.
Người đi gửi lại đắng cay.
Một trời dâng lệ, gió mây nghẹn lời.
ĐỜI HIỀN
Rừng Lá Thấp
Vô chùa xin miếng cơm chay,
Bụng no bụng đói mới hay đời hiền,
Ừ thì vài mẩu chuyện riêng,
Nhưng sao lẩm bẩm bên hiên nhà Chùa.
Cạn chén trà ngọt đầu mùa,
Cũng xao lãng đó cho vừa Ngũ Kinh.
Cảm tác
ĐỜI HIỀN
Chuông buông lặng giữa mê say.
Nghiệp đời tạo tác, chợt đầy hiển nhiên.
Tình nhân thế, đối sầu miên.
Bao phen cũng muốn đến bên hiên chùa.
Ngàn thu lá rụng mấy mùa?
Vô thường hiu hắt, gió đùa trang kinh.
Ngẫm sự trần duyên khá nực cuời
Sắc không tuy Bụt hãy lòng nguời
Chày kình một tiếng tan niềm tục
Hồn buớm ba canh lẩn sự đời
Bể thảm muôn trùng khôn tát cạn
Sông Ân ngàn truợng dễ khơi voi
Nào nào cực lạc là đâu tá
Cực lạc là đây chín rõ muời!
VUA LÊ THÁNH TÔNG
HỌA
Ngẫm sự trần duyên khá nực cuời
Sắc không tuy Bụt hãy lòng nguời
Gió xuân đưa kệ tan niềm tục
Hồn buớm mơ Tiên lẩn sự đời
Bể khổ muôn tầm mong tát cạn
Nguồn ân muôn truợng dễ khơi vơi
Nào nào cực lạc là đâu tá
Cực lạc là đây chín rõ muời!
CÔ GÁI
HỌA
Giữa chốn sắc không, nửa nụ cười.
Hồng trần gió bụi khuất tình người.
Mấy ai nghe một bàn tay vỗ?
Bao kẻ tham sân lẩn sự đời?
Nước mắt trần gian đầy bể khổ.
Thiên ân đâu có dễ đầy vơi?
Trong ta Cực Lạc tìm đâu nhỉ?
Giữa chốn sắc không, nửa nụ cười.