Lần trước ra Hanoi vào mùa Đông, tôi loay hoay đi tìm một tấm hình ghi lại cảnh mùa Đông ở miền Bắc. Đôi lúc đâu đó trên đường, tôi bất chợt nhìn thấy một chiếc cây rung lá, cành cốt khẳng khiu. Nhưng rồi xe lướt qua, chẳng thể nào dừng lại chụp được. “Nghe những tàn phai” là tựa một bài hát của Trịnh Công Sơn, nhưng tựa của bài hát này rất minh triết. Phải có một sự lắng đọng trong tâm hồn thì mọi sự vận động mới cảm nhận được, mới nghe được những tàn phai theo năm tháng. Ngày xưa, lúc làm việc cho một Cty quảng cáo, tôi đã lấy hình ảnh một mảng tường tróc lở của một ngôi đền cổ với những vệt rêu mốc xanh để minh họa cho bài hát này. Tôi đang đi tìm lại một thời hoàng kim của nền văn hiến Việt đã tàn phai. Bởi vậy, tôi rất nhậy cảm với sự nhắc nhở của “Nghe những tàn phai”.
Lần ra Hanoi này, tôi cũng cố gắng chụp vài tấm hình với chủ đề này, chắc không đạt. Nhưng cũng đưa lên đây để chia sẻ những ai vào với tôi trong blog này. Hy vọng một ngày nào đó tôi sẽ ghi lại được những tàn phai của thời gian và chia sẻ với các bạn……
Em đưa chiều tím đi đâu?
Ngàn thu khắc khoải một màu lá rơi…..