TẶNG NGƯỜI DĨ VÃNG.

Bài thơ vui của Thiên Sứ

Tôi nghêu ngao hát,
lúc không em.
Lúc chia xa,
lúc tình yêu vào dĩ vãng.
Dù bóng hình xưa chỉ lãng đãng trong tôi.
Dù không còn nữa, ánh mắt bờ môi.

Tôi đã tìm quên trong màu hoa tím.
Tôi vẫn cười
trong say,
trong thơ.
Trong mọi ước mơ không em.

Tôi vẫn vui trong nắng quái vương thềm.
Tôi đã quên trong chiều tím êm đếm.
Tôi ngỡ ngàng nhìn
trăng xưa hẹn thề ngơ ngác.

Nhưng lúc không em,
con người tôi đã khác.
Một tâm hồn trống vắng khoác màu tang.

Bài này đã được đăng trong Thơ Thiên Sứ. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.