MÀU HOA TÍM VỠ

HAI SẮC HOA TI GÔN 
T.T.Kh

Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
Tôi chờ người ấy với yêu thương

Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
Dải đường xa vút bóng chiều phong,
Và phương trời thẳm mờ sương cát,
Tay vít dây hoa trắng lạnh lòng.

Người ấy thường hay vuốt tóc tôi,
Thở dài trong lúc thấy tôi vui.
Bảo rằng hoa dáng như tim vỡ,
Anh sợ tình ta cũng thế thôi.

Thuở đó nào tôi có hiểu gì,
Cánh hoa tan tác của sinh ly,
Cho nên cười đáp: mầu hoa trắng
Là chút lòng trong chẳng biến suy.

Đâu biết lần đi một lỡ làng
Dưới trời đau khổ chết yêu đương.
Người xa xăm quá, tôi buồn lắm
Trong một ngày vui, pháo nhuộm đường.

Từ đấy thu rồi thu lại thu,
Lòng tôi còn giá đến bao giờ.
Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
“Người ấy” cho nên vẫn hững hờ.

Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời,
Ái ân lạt lẽo của chồng tôi,
Mà từng thu chết, từng thu chết,
Vẫn giấu trong tâm bóng một người.

Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết
Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
Nhung hồng tựa trái tim tan vỡ
Và đỏ như màu máu thắm phai

Tôi nhớ lời người đã bảo tôi,
Một mùa thu cũ rất xa xôi.
Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi!

Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ,
Chiều thu hoa đỏ rụng, chiều thu…
Gió về lạnh lẽo chân mây vắng,
Người ấy ngang sông đứng ngóng đò.

Nếu biết rằng tôi đã có chồng,
Trời ơi! người ấy có buồn không?
Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ,
Tựa trái tim phai, tựa máu hồng.

Cảm tác: Hai sắc hoa Ti gôn.
MÀU HOA TÍM VỠ
Thiên Sứ

Nhớ mùa thu trước, buổi hoàng hôn.
Trong thoáng mê say đượm vẻ buồn.
Màu tím hoa tim vương ánh mắt.
Ngập ngừng tôi đợi những yêu thương.

Em vẫn vô tư đến lạnh lùng.
Nét cười môi tím nhạt thu phong.
Mắt trong mải ngắm mây xa thẳm.
Có biết bên em kẻ chạnh lòng.

Người nỡ vô tình đến thế thôi.
Hồn nhiên khoe sắc thắm trên môi.
Biết đâu một trái tim đang vỡ.
Như ánh trăng tàn, sóng nước trôi.

Ngày đó sao em chẳng nói gì?
Để màu hoa tím khóc chia ly.
Hải hồ sương gió pha cay đắng.
Chạnh nhớ một thời nhắc thịnh suy.

Tưởng phút ly quê mấy dặm đường.
Ai ngờ biền biệt giết yêu thương.
Đầu xanh phủ bạc về nơi cũ.
Đâu cánh hoa còn tím vấn vương?

Lệ đá ai từng nhỏ mấy thu?
Mà hoa tim vỡ tận bây giờ.
Cảnh cũ còn đây đầy thương nhớ.
Nhắc một mầu môi mải hững hờ.

Cát bụi phong sương phủ cuộc đời.
Mầu hoa tim vỡ vẫn trong tôi.
Tôi ôm màu tím qua thu chết.
Để nhắc trong tôi một bóng người.

Một thuở thi nhân yêu sắc tím.
Nắng chiều vương nhạt mấy đồi sim.
Thế rồi ai nhắc hoa tim vỡ.
Cho chạnh lòng người lặng tiếng im….

Hình như người ấy cũng yêu tôi.
Một lần em nói rất xa xôi…
Nhưng tôi ngơ ngác bên hoa tím.
Một phút ngàn thu lạnh mất rồi!

Cảnh cũ đường xưa nắng phớt mờ.
Tôi tìm hoa tím nhạt trong mơ.
Đâu mầu môi tím cười trong nắng?
Chỉ thấy bên hồ sóng ngẩn ngơ.

Cũng biết rằng ai đã có chồng.
Tôi ôm màu tím với hư không.
Trong tôi vẫn có hoa tim vỡ.
Để mãi cô liêu với má hồng.

*
Tôi đi.
Đi giữa mênh mông.
Trong chiều dâng tím sắc hồng hoa xưa

Bài này đã được đăng trong Thơ Thiên Sứ. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.