CÁI KHUÔN VÀNG

Cutu1

Hay cho chị Nguyệt có cái khuôn,
Khéo giúp nhân gian vợi nỗi buồn.
Hỷ nộ, anh hùng tha hồ trút,
Ái ố, tao nhân mặc sức tuôn.
Quân tử đẹp lòng, canh bán dạ,
Văn nhân thoả chí, tuế đại muôn.
Dân hèn, quan quí, ai nào chán,
Thậm chí luỵ trăng, sự nghiệp buông.

CÁI KHUÔN VÀNG
Thiên Sứ

Thiên Thai một cõi đúc trong khuôn.
Thoáng ánh trăng vương cũng chạnh buồn.
Tiên nữ nghiêng mình xiêm áo trút.
Đào Nguyên run rẩy suối mơ tuôn.
Ngàn thu Lưu Nguyễn vương trong dạ.
Chợt nhớ chốn xưa nợ tuế muôn.
Khấp khểnh đường trần ai biết chán?
Ngọc Tuyền trầm lặng tiếng tơ buông.

Bài này đã được đăng trong Thơ Thiên Sứ. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.